Tôi Hát Nhà Thờ
Thầy
Nguyễn Ngọc Đường
Gia đ́nh tôi, và cả gia
đ́nh bên vợ cũng theo đạo
Ông Bà, nôm na là thờ cúng Tổ Tiên chứ không phải
Phật giáo hay Công giáo theo như nghĩa thông thường.
Từ năm 7, 8 tuổi, tôi chưa hề thấy Cậu
Mợ đi lễ Chùa, cúng Phật hay tham dự những
buổi đọc Kinh, cầu nguyện ở Nhà Thờ
bao giờ cả. Tuần lễ có 2 ngày nghỉ th́ Cậu
luôn luôn có mặt trên séc TA (anamite) để xoa mạt
chược sáng đêm với các đồng nghiệp. C̣n
Mợ, không đi làm th́ lại là hội viên thường
trực của đám Chắn cạ, tổ chức
tại nhà phu nhân các công tư chức hoặc thương
gia trong tỉnh. Hai chị em tôi cũng
bận rộn không kém. Ngày nghỉ, ngoài chuyện
ăn quà vặt, Chị mắc lo viết thư
t́nh trả lời các chàng trai mà tôi chính là người
đưa thư có thưởng. Phần tôi, tính ham ăn
quà nhưng lại hổng có tiền nên đành dụ
dỗ mấy em nhỏ đánh đáo đá cầu ăn
tiền cho có thu nhập. Nói
dài ḍng như vậy mục đích chỉ để
giới thiệu cái đức tin của gia đ́nh tôi có
lẽ là... hơi yếu, nhưng không phải là vô thần
đâu nhé. Riêng tôi vẫn tin có
Thượng Đế trên cao chót vót nhưng chỉ tin có
Ngài thôi. C̣n các đệ tử của Ngài th́ vàng thau
lẫn lộn không thể tin hết được và
để chắc ăn tôi cứ thực hành theo cái đạo Làm Người cho khoẻ.
Hồi bố con tôi
vượt biên qua Mỹ năm 80, gia đ́nh ly tán măi 9
năm sau mới được đoàn tụ đầy
đủ. Trong thời gian tôi lang thang ở Mỹ th́ bà xă,
người đẹp cô đơn đă phải tần
tảo nuôi 2 con gái đang tuổi ăn học thật
vất vả. Ngoài ra c̣n phải chống
đỡ với bao cạm bẫy của cái xă hội
nhiễu nhương và hỗn loạn. Sau
này khi qua Mỹ, con gái út đă bật mí với tôi. Hồi
ở VN có 2 ông bạn quư của Ba hay lại nhà tán tỉnh
Mẹ nhưng cả 2 đều lănh cái hậu quả
đáng đời: một ông được xơi cái tát tai c̣n ông kia bị đuổi ra khỏi nhà
và cấm cửa từ đấy. Chao ôi,
bạn vàng mắc... gió. Tôi chợt nhớ, gần
đây ở Mỹ, một bạn vàng khác (lần này là... vàng
thiệt) phán một câu rất thâm thuư: vợ bạn là
mẹ ḿnh! Kể ra th́ hơi quá nghiêm khắc, theo tôi nên sửa lại một tí cho êm
dịu: vợ bạn là chị ruột ḿnh, thế cũng
đủ ok rồi, phải không quư vị! Lư do, nếu là Mẹ th́ sợ ăn roi
quắn đít đâu dám lại gần. C̣n Chị em th́
vưỡn có thể nói bông nói đùa mí nhau chút đỉnh
miễn là phải có giới hạn th́ mới vui chứ!
Để có chỗ dựa
tinh thần trong thời gian xa phu quân, và cũng do một
cơ duyên nào đó, vợ tôi đă theo
bạn đến tham dự những buổi đọc
Kinh và cầu nguyện tại một nhà Thờ Tin Lành
ở gần nhà. Thế là gia đ́nh tôi
từ đây đă có một chút hơi hướng về
đạo Tin Lành rồi, và cũng chỉ là bước
đầu. Tuy nhiên, từ khi qua Mỹ,
Ngọc đă không c̣n đi Nhà Thờ nữa v́ ai
đưa đi? Tôi th́ hổng có đạo,
đường xa diệu vợi, các con mắc lo học
và làm việc phụ giúp gia đ́nh, đâu c̣n thời gian
để đi nhà Thờ, thế là ch́m xuồng luôn.
Năm 2002, chắc do Thượng Đế an
bài, con gái út lại kết duyên với một chàng rể có
gia đ́nh theo đạo Tin Lành và là đạo gốc
thuận thành. Thế là lại có màn tái
hồi Kim Trọng chăng? nhưng
cũng chưa phải, v́ các cháu muốn ở gần bên
Nội nên sau đám cưới đă dọn nhà lên tỉnh
Hawthorne. Phe c̣n lại gồm vợ chồng
tôi và gia đ́nh con gái lớn ở Irvine th́ Vũ Như
Cẫn, nghĩa là vưỡn hổng có ai đi nhà Thờ
cả.
Nghĩ cho rốt ráo,
đạo Phật thật là thâm sâu: trên cơi đời này,
mọi sự xẩy ra đều do cái Duyên cả! Tháng 7
năm 2011, vợ chồng tôi dọn nhà lên ở ké nhà con
gái út tại Hawthorne, nghĩa là hết Duyên với con gái
lớn, lại có Duyên với con gái út, thật là vừa
khít không đứt quăng chỗ nào, cơ Trời quả là
huyền diệu!
Ông sui gia
gốc người Quảng Nam, hơn tôi 3 tuổi,
cấp bậc Trung tá trong quân đội Cộng ḥa. Gia
đ́nh đông con cháu, rể của tôi là con trai duy nhất
nên ông cưng con dâu lắm. Bà sui mới
qua đời năm ngoái nên ông rất cô đơn. Nhà
ở gần, ông hay qua chơi và thường rủ đi
nhà Thờ để tin Chúa. Riêng Ngọc th́ Chủ Nhật
nào cũng được vợ chồng con gái út
đưa đi nhà Thờ với một lũ
cháu chắt, tôi ở nhà ḿnh ên, tập hát thoải mái.
Mỗi
lần ông rủ đi nhà Thờ tôi đều kiếm
cớ từ chối, nói là chưa tạo được
Đức Tin nên không dám đi, cứ để từ
từ đă. Ông cười nói: không kịp nữa
đâu, anh sui!. Và tôi cũng
chỉ cười trừ và cứ khất lần.
Tết vừa qua, Nhà
Thờ tổ chức một đêm văn nghệ vào hôm
thứ Bẩy, từ 6 giờ đến 11 giờ, kiêm
luôn cả mục ẩm thực rất phong phú. Buổi văn nghệ lần này đă
được mở rộng để các thân hữu
của gia đ́nh kể cả những người
ngoại đạo cũng được tham dự cho
vui. Thú thật từ khi tập lại
món ca hát, tự nhiên tôi có hứng thú thích lên sân khấu
để biểu diễn. Eo
ơi, chắc là già sinh tật đây, không biết đă
sắp... tới chưa mà c̣n ham hát mí ḥ. Các
cháu đă có hảo ư muốn mời ông ngoại góp vui cho
đêm văn nghệ cây nhà lá vườn, tôi liền vui
vẻ nhận lời ngay nhân dịp thử lại ngón
nghề của ḿnh.
Lần đầu tiên
bước chân lên sân khấu Mỹ quốc, ngày ĐH tháng
Tám ở San Jose vừa rồi, quả thật tôi hơi rét
nhưng nhờ em Kiều lanh lợi tía lia làm tôi cũng
vững bụng và tự tin. Đến khi lên sân khấu
lần thứ hai, kỳ ra mắt ban Tân Chấp Hành
của Hội ở quán Cơm Chay th́ tôi đă dạn
dĩ lắm rồi, không c̣n sợ khán giả nữa,
rất b́nh tĩnh và làm chủ t́nh h́nh. Cho đến
lần thứ ba này th́... hết xẩy, coi khán giả
như... bà con trong nhà thôi!. Không
ngờ Thầy già lại tiến bộ nhanh như
vậy, sợ phát tiết lẹ quá sẽ mau sụm bà chè
chăng? Về phương diện bài bản,
hiện giờ tôi đă có 4, 5 bài làm vốn, nên đi
hội hè chỗ nào ta cũng hổng sợ, miễn
phải là cây nhà lá vườn, c̣n có bóng dáng ca sỹ
thứ thiệt th́ ta bèn tàng h́nh ngay.
Đêm tŕnh
diễn ở nhà Thờ, tôi được xếp
để hát vào tiết mục thứ 4, sau một màn
kịch. Thật ra lũ con cháu
cũng không mấy tin tưởng tài nghệ của ông
ngoại, nhưng muốn cho vui nên cứ để tôi hát
đại. Khi tập hát ở nhà, tôi đă
cẩn thận kéo màn và đóng kín các cửa sổ nên
hổng ai nghe được hết, đâu biết ông già
hát ḥ ra sao. Ông sui tôi đêm đó
lại vắng mặt và rút cuộc chỉ có tôi là cao niên
nhất. Đến lúc MC giới thiệu cụ
Đường lên tŕnh diễn th́ 2 cháu gái phải dắt
tay đưa lên sân khấu v́ nó hơi cao, sợ cụ té
th́ đổ nợ cho Nhà Thờ. Tôi đă chuẩn bị
thật kỹ để hát bài "Thoi Tơ", vốn
đă thuộc như cháo, thêm một bài pḥng hờ là "Em
đến thăm anh..." cũng như cháo luôn. Nhạc
của nhà Thờ là karaoke, nên tôi mang theo
cái đĩa đă hát quen ở nhà cho chắc ăn. Chưa bao giờ tôi lại tự tin như
thế, giọng hát mạnh mẽ vang lên và không cần
phải xuống ton, cứ nguyên con mà hét. Thấy
ăn khách, ban tổ chức năn
nỉ xin cụ hát thêm bài nữa nhưng cụ bảo
phải nghỉ để lấy hơi. Lúc các cháu dẫn
về chỗ ngồi, một bà sồn sồn cỡ U60,
ngồi kế bên nói khẽ: Cụ... à!
Bác... à! Ông phải làm một bài nữa đấy, sao hát mướt
quá dzậy! Ối giời, giá bà xuống thêm
một mức nữa như... à Anh th́ chắc tôi xỉu
liền.
Đêm văn nghệ
được Ban Tổ Chức mời 2 giám khảo
chấm điểm: chàng rể và một cụ ông. Hát xong
v́ không khí ngột ngạt nên tôi trốn ra pḥng tiếp tân
để thở và sau khi suy nghĩ đă quyết
định: không hát thêm bài thứ 2 nữa, để dành
dịp khác. Vả lại ăn ít th́ ngon lâu,
biểu diễn như vậy là đủ rồi và tôi
cứ ở lỳ bên ngoài cho đến khi bế mạc.
Trong lúc nghỉ mệt, chợt có hai cháu gái xinh xinh cỡ
U20 đến thân mật hỏi: thế ngày mai Chủ
Nhật, bác có tới nữa hông? Sao bác cúp b́nh thiếc
rồi mà hát c̣n ướt át quá vậy, chúng cháu thật
phục bác sát đất! Trời ơi, nghe
đến đây bác cảm động lại muốn
rớt nước... mắm ra. Lúc lên xe
ra về, con rể nói nhỏ: con đă chấm điểm
cho Ba đêm nay là người hát hay nhất rồi,
nhưng... chẳng lẽ con rể lại chấm cho Ba
vợ hạng nhất th́ con ra cái thống chế ǵ
nữa!
(1/26/2012)
Thầy
Nguyễn Ngọc Đường