Tết Quê Nhà
Ngọc Ánh
Về quê ăn Tết có lẽ chỉ là cái cớ,
nhưng chọn thời điểm để họp mặt
bạn bè giáp năm mới là ý chánh, tui khăn gói hồi hương trong sự
nôn nao của kẻ xa xứ lâu ngày (mới hơn năm
rưởi mà lâu cái nỗi gì nếu so với mấy đứa
mút chỉ cà tha ở bển!)
Sàigòn cũng vậy, vẫn oi nồng
ngột ngạt trong rừng người, rừng xe, rừng
nhà cửa phố xá chen lấn chật chội..Sau màn lễ
nghĩa quà cáp với bà con dòng họ, tui dọt lên Củ
Chi chỉ cu chui vô cái tổ
chim của mình để ẩn mình chờ... Tết! Và
dĩ nhiên ở đó sẽ không có pháo, có lân, có hội hoa
xuân hoa kiểng gì ráo. Thú thiệt tui ngán chỗ đô thị
ồn ào cách gì, có lẽ mình già thiệt rồi.
Kỳ này có 2 dịp họp bạn, một
cái cuối năm ở SG với nhiều khóa đàn anh
đàn em của trường HD, và một cái mồng 4 Tết
với nhóm 68-75 quậy trời thần của tụi tui.
Đầu tiên phải kể đến
là cuộc họp thường niên ở SG với khá
đông người tham dự, hầu hết là những
dân HD lên SG sinh sống sau 75, tại
đây tui có dịp gặp mặt các Thầy một thời ấn tượng
trong đám học trò tụi tui như Thầy LKThạnh, Thầy LKTTháo, Thầy
Thiên , Thầy An, Thầy Phái, Thầy Nhiếp, Thầy
NHTâm, Thầy LXVịnh, Thầy HVTrung..bạn cùng thời
thì có NĐLân, NAKiệt NTVạn..NHSơn cũng bỏ
Đồi Sứ chạy về, LVChung, DMCảnh bay hết
nửa vòng trái đất và một bầy áo trắng SócTrăng (gọi cho có vẽ thơ thẩn
thờ một chút) cơm ghe bè bạn lên Sègòng dự họp
mặt cũng gần 20 đứa...nhóm đàn em thì có
người đẹp Thủy Trịnh bên Úc về , cầm
máy quay phim vòng vòng..nhóm của LVTrương, VMHồng
cũng sôi nổi.. thêm một sư tỉ Bạch Tuyết
ham vui giờ chót, vừa xuống
máy bay là lật đật tới tham dự liền, cứ
coi mặt ai cũng cười tươi rói thì biết là
vui tới cở nào. Mặc dù cả nhóm tụi tui đã có
trước một buổi tối “tiền đại hội” ở càphê vĩa hè góc
đường BTX cũng rôm rả lắm, nhưng sáng nay
gặp lại vẫn có chuyện để um sùm bàn tiệc,
cố nhân bồ bịch lâu ngày hội ngộ, nắm tay “hug”
một cái ấm lòng, LHKiệt chộp cơ hội này biểu
“hug” thêm vài cái nữa cho
đã, Xời ơi, hug hoài
coi chừng Nứng tự ái trả dzợ về cho LHK
“ăn” luôn đó, hết hồn chưa?!
LVC cao hứng ôm hun thầy An cái “chốc”, chắc là cũng tức
cảnh sinh tình, còn NHSơn lên mần 6 câu vọng cổ
nghe mùi quá cở...Hào hứng nhất là cả nhóm hát bài “Học
sinh HoàngDiệu” của Thầy Hoàng Việt Sơn, Thầy
Thiên đứng bắt nhịp mạnh mẻ như
thưở nào..một em nào đó hát “Bụi phấn”
được cả hội trường vỗ tay hòa theo
điệu nhạc, đặc biệt nhất là Thầy
Điệp rất can đảm
khi say sưa “ Như chiếc
giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa
hè của tôi đi đâu..”(Thầy dạy đồng
thời với Thầy LKT, nhưng tui lâu ngày không nhớ và
cũng không có học Thầy, thấy ông còn trẻ quá nên mới
gặp ngoài cổng, tui ba chớp ba nháng hỏi “ chắc anh học niên khóa 61 hả?”,
ông cười cười “tôi
là Thầy” chời
ơi! Tui quê một cục! May mà không ai biết vụ này.)
Tự nhiên tui nhớ câu thơ tình của
Thầy NNLân“Chưa giao thừa
đã Tết trong tôi” mà thấm ý. Ừa, chỉ chờ
có vậy thôi! Bạn bè cũng chừng đó khuôn mặt,
chừng đó câu chuyện lan man mà sao tui đợi chờ
để được dzui như ..Tết!
Còn một “độ
nhậu” không kém phần rình rang xôm tụ là cuộc hẹn
sáng mồng 4 ở ST, để chắc ăn chiều mồng
3 là vợ chồng tui đã có mặt tại Xẻo Gừa,
trước thăm mồ mã ông bà ngày Tết cho phải
đạo, sau đó tui điện nhờ MHSơn cho
mượn chiếc xe cà tàng ( bị xẹp bánh mấy lần,
chắc xe oải giống chủ nó, nghe nói năm qua MHS bị
“xì lỗ mọt” hoài nên mần
mà hổng có ăn , cũng tội
hắn !) để chạy
long rong đây đó cho đở tốn tiền ..ôm. Sáng sớm
tui đã nghe nhỏ Chuôn réo “mày
ra chưa?” mà nôn, con đường đến điểm
hẹn qua 2 cây cầu mới xây, bụi mù mịt ngộp
thở, dù tay lái của Nứng cũng khá cứng nhưng
vẫn mấy lần xém văng dzợ xuống lề
đường lởm chởm đá..Nhà hàng 36 trên quốc
lộ 1A, tui hú hồn khi tháo cái nồi cơm điện
ra khỏi đầu, tóc tai rối bời, mặt mũi
tèm lem và đôi giày “bết bùn
đất hành quân” vì hôm qua lội ruộng ra thăm mộ,
bị té mương nên giặt chưa kịp khô, hôi rình...kể
nhỏ Chuôn nghe , nó cười ngất.., nhìn quanh thấy
thiên hạ tươm tất, có đứa áo dài, áo đầm,
váy dài váy ngắn mới thấy mình VK luộm thuộm,
nhưng chắc không ai để ý đâu, miển mình có
đến bàn ghi sổ đóng tiền đầy đủ
là được...T.Hiền kéo tay một đứa lại
đố “mày nhớ ai không?”,
chắc chắn bạn mình mà không nhớ nổi cũng kỳ
thiệt, nó xướng tên“ Lý
thị Chan Tha”, chời đất, thì ra là nhỏ bạn
người Khmer ngồi gần mình lớp 9A2, tui còn nhìn ra
thêm con nhỏ hàng xóm cách đây hơn 45 năm, đi học
tên DLKhanh, (mà hồi chung hẻm,tui
gọi nó là con Muổi, hai đứa chơi nhà chòi, tắm
mương ...thân lắm, rồi nó dọn nhà đi mất
tăm tới bây giờ) Ngoài ra tui còn gặp Hứa lý
Hương nhóm Acetylen một thời lớp 10, Triệu thị
Nguyệt vẫn còn điệu tới bây giờ.và cả
đống tên bạn cũ mà mấy chục năm nay, bây
giờ mới có dịp gặp..Tui mon men tới bàn của
các Thầy Cô để chào, hầu hết là các Thầy cô
dạy trong niên khóa tụi tui nên dễ nhận ra ngay
như Thầy Lâm Huôl, Thầy Lâm Cộng Hưởng, Thầy
Trần Lộc, Thầy Trương tấn Lộc,Thầy
Nguyễn công Thừa, Thầy Đào ngọc Minh, Thầy
Nguyễn văn Phú, Thầy Trần Đăng Khoa, Cô
Dương quý Lang... Tui xin Thầy cho chụp mấy tấm
hình chân dung để gởi cho bạn bè bên bển biết mặt Thầy Cô của mình,
tui sẽ gởi riêng cho nhỏ TH, TTK hình Thầy T với
con mắt tròn xoe ngơ ngác mà hồi đi học tụi
nó từng gọi lén Thầy là Dư thiếu Thừa, Thầy
dạy Lý Hóa, tui cũng có kỹ niệm nhớ đời
với Thầy khi làm bài nộp lên, Thầy liếc qua kết
quả và phê “sai, rất sai”
tui về làm lại và nộp , Thầy phê đậm
hơn “sai, vô cùng sai”..tại
tui học dở hay tại mấy câu phê bình của Thầy
làm thần hồn nát thần
tính nên tui sai liên tiếp cả một dây.?!Nhưng có lẽ
nhờ vậy mà bây giờ trong cuộc đời mình, tui đã
cố gắng để làm đúng hơn chăng!
Buổi họp càng lúc càng trở nên
hào hứng với phần ca sỉ ca lẽ cây nhà lá vườn,
tui thật sự bất ngờ khi thấy đám bạn
mình sao càng già càng “anh hoa phát tiết
ra ngoài” dzữ dzội đến như vậy, văn
thơ một bụng, văn nghệ một bồ, bây giờ
thấy nhỏ Tú cầm micro vừa đi vừa hát “tuổi học trò” một cách
say sưa, hay KN Thái với “Không
bao giờ quên em” hoặc N.Dũng với “Bạc tình” đầy sôi
động phấn khích thì so ra mấy chục năm
trước, nhóm đàn chị Sơn thị Liêng,
Trương ngọc Thủy khó mà giành chức “cây văn
nghệ”nổi đình nổi đám của HD một thời.
Bây giờ bạn mình giống như dân chuyên nghiệp, không
biết tập luyện công phu ra sao, chứ dzô cái là ăn
đàn ăn trống tỉnh queo,L.T. Sơn mần MC khuấy
động náo nhiệt hội trường, có 3 ca sĩ “ngoại quốc” là Cô Lang hát
bài “Oh, my darling”, DKDung nhạc
Pháp “biết chết liền”,
và DMCảnh với bản “LâmThol
bất tận”.. Tui kéo tay DTHThạch, LCTha ra múa...Hai phó
nhòm là MHS, PVThu vừa quay phim vừa
uốn éo theo điệu nhạc, hình ảnh trong đó chắc
cũng lộn tùng phèo..Cả bọn một phen cười
no bụng, vui ơi là vui! Tui không nhớ là ai được
chấm giải nhất trong cuộc chơi đó, nhưng
KNThái thì bông tặng không có chỗ cầm, phải nhét cả
vào mắt kiếng, vành tai.., ca sởi NDũng sở hữu
một chiều cao khiêm tốn nên khi nhảy cha cha cha với
bạn gái Cảnh hù cao lêu khêu trông ngộ hết sức,
nhưng rất được bạn bè cổ vũ nồng
nhiệt..
Tới màn chụp hình lưu niệm
dưới sự chỉ đạo của HQL mới khí
thế hơn nữa, khiêng cái ghế này, dẹp cái bàn kia
để đủ chỗ cho cả trăm người
đứng ngồi chen chúc, mấy tay chụp hình theo đủ
kiểu nghiêng ngữa, đứng quỳ..tui khoái bấm
máy cái vụ này hơn là cảnh chính, vì ít khi người
ta biết mình như thế
nào lúc đang thao tác “nghệ
thuật”. Nghe nói tấm hình đông vui này sang năm mới
tặng lại bạn bè. Ai có đi dự họp mặt
thì sẽ có một tấm đem về khoe “đố tìm
thấy Anh ( hay em ) trong đó”..hổng khoái sao?!.Chụp
hình xong , tui mới ngó lên tuốt nóc sân khấu, thấy Nứng
đứng cao nhất ở đó, bên cạnh là LHM, chắc
Nứng sợ bạn bè quên mặt hay sao vậy? Dù sao Nứng
cũng được bình chọn là chò cao niên nhất trong nhóm 68-75.
Bên lề cuộc vui, tui cảm động
nhất là tình nghĩa tương trợ dành cho bạn gặp
khó khăn, trong đó có 2 bạn KPL và SNM nhận tiền ủng
hộ của nhóm,và quà riêng của các bạn khác( SNM bị
strock, phải chống gậy đến chung vui), dịp
này tui gặp H, nhà ở Vũng Thơm cũng bệnh nặng,
thương bạn, tui gửi chút tiền , nhưng bạn
không nhận, nhìn nụ cười héo hắt trên
gương mặt xanh xao của bạn, tui ao ước những
năm sau tui về còn gặp bạn nữa, biết
đâu được phước chủ may thầy! Cầu
cho bạn khỏe mạnh để mình còn nhảy điệu
Lâmthol với nhau nhe.
Buổi họp mặt kết thúc tại
đây, nhưng hậu đại hội thì còn dài dài trong những
ngày sau đó, hết ăn sáng 7AM với bún gỏi già, cà
phê Hoa Sứ, ăn tối ở ngã ba 6 vú, gần Hồ TịnhTâm,
tất niên nhà Cảnh hù, khai trương quán bánh Xèo Cô Mai,
điểm tâm càry hẻm 333, càphê nhà LHM, họp mặt chia
tay ở quán sân vườn trên đường Phú Lợi...Những
câu chuyện bè bạn bao giờ cũng như mới kể,
dù có chuyện nói đi nói lại nhiều lần mà lần
nào cũng cười hả hê, cành bụng.
Có lúc tui tự hỏi “Sao mà bạn bè
mình vẫn còn trẻ thế?” dù mỗi năm mỗi tuổi
đời tăng, có khi tăng theo cấp số nhân mà mình
không biết, quên đi những bận bịu đời
thường áo cơm lận đận, họp bạn khi
có dịp vẫn là cơ hội tốt nhất để
mình sống thật với mình hơn, mà có gì ‘hoành tráng’
đâu, vài ly càphê ngồi suốt
buổi tối, bình cũ rượu mới với mấy
đứa cuối tuần, khề
khà chút men để thấy ấm lòng nhau, bạn cũ
nhưng mà cái tình không cũ, tui đắc ý chữ “rộn” trong bài viết mới
đây của HQL. Sống mà bận
hoài thì chán chết, phải có lúc không bận chớ (ý quên!)
để thấy mình còn rộn ràng hơn, đáng sống
hơn, ai hổng tin bữa nào làm bộ quên bận thử,
biết liền,
Ngọc
Ánh
Meo
meo 2011