Rong Chơi Thanh Thản
Ngọc Ánh (HD 68-75)
Sang Thu trời hiu hiu
dễ chịu nên khi nghe các con mời qua nhà
tụi nó ở LA chơi là chúng tôi chịu
liền. Hai tuần đầu còn vui vui với
mấy đứa cháu, nhưng sau đó
chàng thấy quởn
quá bèn đề nghị thuê xe đi vòng
vòng “đang ở LA mà sao mình không
qua New Orleans?” Dân HD chổ nào cũng có mà,
nghe đâu bên này có mấy đàn chị khóa
trước như nhà thơ Minh Giang, chị Sao
Mai, chị Thủy Hương và nhỏ Kiều Nga học cùng thời.
Nhân dịp này cũng nên ghé qua thăm thành
phố đã từng chịu đựng
cơn bảo dữ dằn nhất nước
Mỹ cách đây không lâu. Đường đi nước
bước được vô Google sắp
xếp xong xuôi, sau
những cuộc gọi hẹn hò cùng các
chị bên đó thì đùng cái, sáng
mở email thấy chò
Toàn thông báo tin buồn “Anh hai của TH mất ở Mobile”. Tôi
lật đật gọi chò
Hương xin cái địa chỉ nhà Bác
Năm. Chuyện anh hai mất thì đã
đành rồi, tôi chơi thân với nó mấy
chục năm nay nên anh em nhà nó ai tôi cũng
biết chỉ trừ anh hai này, cũng dễ
hiểu thôi lúc ảnh ra trường HD rồi
đi lính thì bọn tôi còn nhỏ xíu,
mà lính tráng thời chiến cứ
biền biệt xa nhà. Tôi chưa bao giờ biết
mặt ảnh.
Bây giờ nghe tin ảnh đi xa hơn nữa. Tôi cũng
muốn nhân lúc này ghé thăm ảnh... cho biết,
nhưng có lẽ người tôi cần thăm
là bác Năm thì đúng hơn. Bác
bằng tuổi Má tôi ở bên nhà, hay
ở chổ bà nào cũng nói năng
còn minh mẩn, đi đứng còn
vững bước. Anh hai mất, Bác đau
xót biết chừng nào khi lá vàng
phải khóc lá xanh. Năm ngoái em trai tôi
mất, Má tôi cũng suy sụp tưởng
nằm luôn.
Vậy
là chuyến đi của chúng tôi kéo dài
thêm 150 mile
nữa, gặp dịp đang ở bên LA
tiện đường, chứ không thì
cũng chịu thôi.
New Orleans là thành
phố gần biển, nước Mỹ thần
kỳ ở chổ là “nhanh
chóng khắc phục hậu quả”, so
với những gì tôi thấy trên TV về
sự tàn phá nặng nề của bảo
Katrina quét qua đây thì bây giờ gần như
mọi thứ đều hồi sinh mạnh mẽ, tôi
thú vị khi thấy xe cứ chạy dài
dài trên nhiều cây cầu xa lộ, mà phố
xá thì nằm bên dưới những con
đường.
Lần đầu tiên
đến một thành phố lạ, cơn mưa
trút xuống cũng bất ngờ, gặp
những chị bạn chưa từng thân nhau
trước đó mà sao thấy ấm lòng
hết sức, chị Sao Mai, chị Minh Giang và
chị Phượng, mọi người
đều vui vẻ đón tiếp khách phương
xa, ngồi chưa nóng chổ đã nghe chị
Thuỷ Hương gọi, tiệm bánh của cô
chủ này cũng khá xa mà mưa vẫn tầm tả, chị
Phượng lái xe chở hết mọi
người đến nơi thì trời
vừa tạnh. Chị Thủy Hương trẻ
hơn tôi nghĩ, nói năng nhỏ nhẹ dịu
dàng, dáng người mảnh mai vậy mà
gánh cái cơ ngơi nặng ký quá
chừng, chị dẫn chúng tôi đi vòng
vòng trong lò bánh, máy trộn bột, máy
nướng.
Cái nào cũng to đùng, mùi bánh
mì mới ra lò thơm phức, làm tôi
chợt nhớ tới lò bánh mì trên
đường giữa ở Sóc trăng
mà hồi xưa sáng nào đi học ngang qua,
tôi cũng tắp vô mua ổ bánh mì nóng
dòn nhưng cong queo với giá rẻ phân
nửa so với ổ thẳng (tánh hà tiện chắc có
từ lúc này, Má cho 1000, ăn bánh mì cong 500, còn
lại để dành. Ôi thương cái
thưở hàn vi của tuổi
thơ tôi).
Bây giờ khuôn
bánh có từng ngăn để cục bột
vừa khít, khi nướng lên, ổ bánh
mì nở đầy đặn, làm gì
có cái bánh cong nào để bán cho tôi!
Buổi
cơm trưa hơi trể nhưng chúng tôi không
thể ăn hết phần ăn mà cô chủ
đã order trên bàn, chị Sao Mai nhắc lại
câu nói của KN “được
ăn, được nói, được
gói mang về”, Chị Thủy Hương năn
nỉ mang về dùm, không những thức
ăn ê hề trên bàn mà còn thêm bánh bao,
bánh bông lan, bánh bò nướng, bánh bía
đặc sản Vũng thơm... Biết
ngày mai tôi ghé qua Mobile, các chị còn
gởi thêm cho nhà bác Năm mấy hộp to go,
thiệt là tình thương mến thương
hết sức.
Tuy có
mình chàng “gươm
lạc giữa rừng hoa” nhưng không vì
vậy mà chàng thấy cô đơn, nói
chuyện vòng vo hồi thì chị Phượng
mới nhớ mang máng mình có học ông
Thầy S trên Văn Khoa...
Quả là cái duyên kỳ ngộ.
Nhân đây cũng xin
cám ơn các bà chị đồng môn HD
đã sắp xếp cuộc gặp gở
thân tình này. Cám ơn chị Mai chị Giang
chổ ở, chị Thủy Hương chổ ăn,
chị Phượng chở đi vòng vòng, và
ly cà phê Du Monde đầy thú vị
trong không gian mờ ảo sương mù lúc
nửa đêm với vợ chồng Huấn,
một dân Sóc trăng xởi lởi
đúng điệu. Một ngày ở New Orleans
thật đáng nhớ.
Xin cám ơn tất
cả các bạn.
Con đường
chúng tôi đi qua có cây cầu dài hàng
chục mile bắt ngang hồ Pontchartrain của
vùng East Louisiana, theo đường 10 xuyên qua bang
Mississippi, rồi mới tới Mobile của bang
Alabama, thành phố nhỏ
bình yên này
lại là nơi nằm xuống mãi mãi của một cánh chim
xa xứ. Tôi gặp khá đầy đủ
những người thân của TH trong tang lễ như
chị ba, anh sáu, bé tám, bé chín, dì
Mười, cậu Ba... Tôi ôm Bác Năm nói
lời chia buồn, bác còn nhớ tôi
mà, nhớ rất rõ những bạn bè
của các con mình ngày trước. Hồi
đi học, toàn bộ giấy quay Roneo làm
báo trong trường là do chị ba cho bọn
tôi, một số hình đen trắng kỹ
niệm của lớp ngày nay còn lưu
giữ trong album HD cũng là do máy hình
của chị ba cho mượn. Lâu quá rồi, trong
đầu tôi chỉ nhớ hình ảnh
thời còn trẻ của mấy anh chị em
nhà TH, chị ba tóc ngắn cao gầy, anh
sáu ốm nhom, lúc nào cũng ở trần
khoe bộ xương cách trí, bé bảy bé
tám hai chị em có gương mặt hao hao
giống nhau, đi đâu cũng đi chung, bé
chín khi đó chắc còn bắn bi
dưới tàn cây trứng cá
trước nhà, bé mười, bé
hồng, bé út...
nhà TH dễ chừng cả tiểu đội,
lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.
Vậy mà thoáng
cái hơn 40 năm, tôi tưởng là mọi người
sẽ thay đổi
nhiều lắm, nhưng không hẳn
thế, hình như cái già cũng khó xông
xáo vào đại gia đình luôn vui nhộn
gắn bó, thương yêu với nhau. Tôi
tiếc là gặp lại cả nhà trong không
khí đau buồn này.
Vài lần tôi tham dự
đám tang của người quen bên Mỹ, khung
cảnh nhà quàn thanh tịnh trầm lắng,
niềm đau chỉ âm thầm chia xẻ trong tiếng
nấc nhẹ, nổi buồn như được
nén lại, người ta không lăn lộn
khóc kể trong tiếng kèn tây náo động
cả khu phố như bên nhà, đoàn xe đưa
tiễn cũng nối đuôi nhau lặng lẽ ra
tới nghĩa trang, chỉ có tiếng còi
hụ của hai xe cảnh sát dẫn
đường ngang qua những giao lộ, các
xe khác đều dừng lại dù đèn
xanh, để bóp nhẹ kèn như lời chào
người đã mất. Tôi nghĩ đó
là nét đẹp của văn hóa Mỹ. Nói
ra thì có vẽ vô duyên, nhưng thiệt tình được
ngồi trong hàng xe tang đó mới thấy khoái
là mình vượt đèn đỏ mấy
lần nhưng cảnh sát không ghi ticket.
Chiều nghĩa trang mây
xám ãm đạm và gió lạnh, nhưng chắc
anh Minh ấm áp nghĩa tình của bạn bè
người thân đã đưa anh đến
nơi an nghĩ cuối cùng. Chết sống là
lẽ thường tình mà, biết đâu anh
đang rong chơi thanh thản ở nơi nào. Ai
đó có nói “Chết
là bắt đầu chớ không phải là
kết thúc”. Tôi không chắc lắm
bởi vì tôi chưa thử chết, nhưng tôi
có thể hình dung được nếu
ngày ấy mình xa nhau thì mọi việc sẽ
diễn ra y chang như tôi thấy hôm nay, có thể
khác đôi chút theo ý muốn cá nhân,
nghĩa là đừng tốn tiền trang
điểm để chường mặt ra chi cho
thiên hạ bị ám ảnh, có xinh đẹp
gì đâu một xác chết. Thay vì chôn tốn
kém quá thì nên thiêu cho nhẹ, thay vì
để cáo phó chia buồn thì nên chia vui
vì người thân của mình đã
thoát khỏi những đau đớn của
bệnh tật, những hệ lụy của kiếp
người. Vốn sinh ra đã khóc, ai mà
chẳng vậy. Đời là bể khổ
trầm luân, nhưng nếu biết bơi chút
đỉnh thì chắc cũng đở
khổ. Bởi vậy khi còn sống ráng
mà tử tế với nhau, ráng mà yêu
thương chia xẻ nhau khi hoạn nạn hay khó
khăn, đừng giữ lòng sân si hận
thù ích kỷ, hãy biết cho trước
khi biết nhận...v..v. Mỗi ngày chúng ta nhận
quá nhiều email, đọc quá nhiều
lời hay ý đẹp nhưng có mấy ai
học thuộc bài học tưởng
chừng như đơn giản đó, học
cách xử thế cho đúng với
đạo lý chính là học bơi trong bể
khổ này.
Ở cái tuổi
sắp 60 trở lên , bạn bè người
thân của chúng ta không còn nhiều thời gian
nữa, xin hãy dành cho nhau tình cãm
tốt đẹp nhất, hãy yêu thương nhau
hơn ngày hôm qua, để lỡ có ra đi
về cõi vĩnh hằng thì chí ít
mình cũng được một chuyến rong
chơi thanh thản.
Ngọc
Ánh (HD 68-75)