Khó Quên
Thu Hương, Hùng
Kiệt, Lệ Toàn
“Ngày
vui đã qua nhưng dư âm tốt đẹp, dấu
ấn khó quên...” đó là câu mở đầu lá thư cám ơn của Anh Thạnh gửi
đến chúng tôi sau ngày Đại Hội Hè. Thật vậy, bây giờ tôi mới hoàn hồn
nhớ lại những chi tiết nhỏ, những hình
ảnh trong ngày hôm ấy.
Tất cả như những đoạn phim rời
rạc đang được ráp nối và chầm chậm
quay lại trong đầu óc lao xao, hỗn
độn của tôi.
Nỗi vui gặp lại
bạn thân cũ, quen thêm bạn mới, nhận ra vài khuôn
mặt chỉ tiếp xúc qua email... cộng thêm cơn
sốt lo âu không biết diễn biến buổi họp
mặt sẽ như thế nào làm tôi như người
mộng du, đãng trí. Thậm chí tôi quên chào hỏi, quên
chụp hình với Thầy Cô, với bạn bè. Ánh
đưa tôi mấy cái huy hiệu do chị Lâm Hoàng Yến
và Ánh tặng để Ban tổ chức đeo... giựt
le với bạn bè, tôi chỉ cài cho Kiệt và ai nữa mà
tôi quên tuốt, quên cài ngay cả cho chính mình. Thành
thử bây giờ nhìn lại hình không có huy hiệu, tôi
ngơ ngẩn tức mình sao kém trí nhớ. Tôi càng không nhớ nỗi mình có giữ
được nụ cười trên môi như thói quen
không. Tôi chỉ biết cám ơn đời, cám ơn
mọi người có mặt đã nồng nhiệt
, thuận vui nên buổi tiệc trở nên ngắn
ngủi, không đủ thì giờ thực hiện hết
chương trình như đã hoạch định.
Để khuyến khích
mọi người tham gia vào các tiết mục ca hát, thi
kể chuyện vui, đố vui, ban tổ chức
chuẩn bị rất nhiều món quà nho nhỏ kiểu của ít lòng nhiều. Đặc
biệt chúng tôi có chủ ý mời các anh chị em đến
từ xa đại diện lên tặng quà tới Thầy
Cô gồm có cô Liễu Minh Trân, thầy Huỳnh Kim Báu,
thầy Lâm Ngọc Linh, cô Nguyễn thị Mười, cô
Nguyễn thị Vĩnh Trường và cô Phạm thị
Lê để tỏ lòng tri ân. Không biết do cơ duyên hay
may mắn bất ngờ, chúng tôi mời anh Trần
Trường Cảnh lên tặng cho thầy Huỳnh kim Báu,
anh Cảnh vui mừng vì “chính
là Thầy dạy tôi năm đệ thất”. Anh Lâm Sulphon (bị tôi cải tên là Cell phone) cũng
ôm thầy Lâm Ngọc Linh “tôi
ở ngang nhà Thầy”. Nhưng ngây thơ, dễ
thương nhất là Trần Mai Phương khi
được gọi tên tặng quà cho Cô Phạm Thị
Lê, Mai Phương có dịp tỏ
tình “Cô biết không, hồi xưa cô là Hoàng Thị
Ngọ của em, mỗi ngày tan trường em đã theo sau cô để chiêm ngưỡng dáng
vẻ của cô....” Kiệt bèn xen vào “Hèn chi hồi đó Kiệt thấy cô Lê lúc nào ra
đường cũng ôm cái bóp thật chặc...”
Nhận thấy có nhiều
nữ sinh đến dự
tiệc với chiếc áo dài tha thướt, duyên dáng
như chị Bạch Tuyết, chị Ngọc Liêng, Ngọc
Ánh, chị Ngọc Huyền... tôi nảy ý muốn mời
các nàng lên sân khấu để biểu diễn thời
trang nhưng thời giờ có hạn nên đành phải
bỏ qua. Lần sau nhất định
phải có thêm phần thi hoa
hậu áo dài. Chúng tôi phải thông báo trước
để các nàng hơi có bề ngang như... Thu
Hương và Lệ Toàn chuẩn bị... nhịn ăn ngay từ bây giờ để có
thể dự thi với các người đẹp khác.
Các tiết
mục kể chuyện vui và đố vui được
mọi người hưởng ứng nhiệt tình
nhất. Thầy Báu dù đã nhờ phu nhân (chị Hầu
Nguyệt Anh) nhắc với tôi là Thầy rất ngại
lên sân khấu, nhưng khi được anh Thạnh
mời lên đã mở màn với câu chuyện về
tuổi nhỏ của thầy với thầy Nguyễn
Quang Hồng. Mỗi ngày đi học, vì không có tiền hai
thầy hay sớ rớ bên sạp báo, ông chủ sạp
thấy học trò nghèo nên cũng làm lơ để hai
thầy coi cọp, có
một hôm thầy đọc được bài thơ mà có
lẽ thầy đắc ý lắm như sau:
Mình đồng gan sắt
chẳng sợ ma, (câu này của thầy vì thầy
đã quên câu nguyên thủy)
Ma le, ma đuốc với ma da
Ma nào
nhát cũng không thèm sợ,
Chỉ
sợ ma..... nhát ở nhà!!!
Đố
là ma gì? Khán giả nhao nhao “ma ma, ma măng, ma mốc,
ma xó....” Anh Thạnh trả lời đúng “ma femme”. Thày hỏi: “Vậy ở nhà có bị nhát
không?" ảnh thú thật "bị
nhát hoài!!!" Trong khi những câu chuyện
vui đang nổ dòn thì anh Quang và Mã thành Phúc xông lên sân
khấu kể... bậy vài câu. Cảnh cũng nhân
dịp đó gãi đầu gãi tai thưa
với Thầy Cô và các anh chị em chuyện Cảnh
cạo đầu thay cho xức thuốc vì lở vái (dân miền Nam, đặc biệt Sóc
trăng mình nói dờ thay vì vờ). Xin
Thầy Cô tha tội cho đám nhất quỉ nhì ma thứ
ba học trò chúng em.
Tiếp
tục phần đố vui
để chọc, Kiệt giới thiệu những địa
danh đặc biệt của Sóc Trăng thường
bắt đầu với chữ Trà. Chẳng hạn
như đừng tới Trà Cú kẻo bị u đầu, muốn
ăn trái cây thì vô Trà Quít, nuôi chim phải tới Trà
Lồng, ăn cơm không sợ mắc nghẹn vì có Trà
Canh, xong rồi tráng miệng cho ngon tại Trà Nho, tìm
người yêu phải tới Trà Tim, đi câu tại Trà
Ếch, muốn nhậu xỉn thì chiều chiều
phải mò vô Trà Men. Nhưng có một nơi ai
nghe cũng sợ bị đưa tới, nhất là các ông
mới cưới vợ rất ngại tới đây; vậy
xin hỏi địa danh đó là gì? Kiệt
dứt lời thì mọi người nhao nhao đoán. Cuối
cùng chỉ có Cảnh Hù đoán đúng đó là Trà... Teo. Mọi người trầm trồ hèn gì
Cảnh... ở vậy, mình ên bao năm
nay. Cảnh trúng lô độc đắc, đó là món quà
rất to do anh Thạnh có nhã ý góp sức với Ban Tổ Chức
trong việc biếu quà cho các anh chị em chịu xâm mình
lên sân khấu góp vui. Nhưng Cảnh ta không dám nhận (chắc
sợ địa linh
ứng vào bổn mệnh???) nên Kiệt hô biến thành màn
đấu giá thật sôi nổi, hào hứng. Trong phần
rao hàng, Kiệt ta đã chứng minh bản lãnh tài nghệ
của mình rất tuyệt vời lúc Thái thị Hồng HD
68-75 và anh Dương Huy Huệ của hội Đồng
Hương Sóc Trăng tranh nhau trả giá và rốt cuộc
lô độc đắc cũng trở về với Hoàng Diệu
khi Thái thị Hồng đã trả giá cao nhất. So.o..l..d!!!
Về văn nghệ thì
phải nói rằng lần này West thua East.
Mã Thành Phúc HD 68-75 đơn thương đem "mỏ đi đánh xứ
người kêu... cốc...cốc", mặc dù Bắc
Cali đã cho thượng đài danh ca thượng
thặng Phước Trần đến từ Sacramento nhưng cũng không qua nỗi
Sĩ Phú của New Jersey. Lý do là mùa
đông bên East quá lạnh, tuyết phủ đầy
đường không đi đâu được cả,
chỉ ở nhà ca Karaoke cho đở lạnh suốt ba
bốn tháng trời. Hy vọng mùa đông
năm nay ở Bắc Cali thật lạnh để ở
nhà luyện lại giọng ca chờ ngày tái đấu
với Phúc. Nhưng thật ra cũng không thua hẵn
vì tuyệt chiêu "Lâm Thôn Bất Tận" của
Dương Minh Cảnh đương kim
vô địch từ Bắc chí Nam, từ Đông sang Tây
vẫn còn chưa xuất ra vì không đủ thời
giờ.
Màn bán rượu của Ban
tổ chức cũng rất ngoạn mục, độc
đáo vì mấy cái nhãn hiệu được in với
chủ đề “phượng
vỹ” và tên “trường
Hoàng Diệu”. Trong đó có chừng mười chai
đặc biệt chúng tôi xin chữ ký của các Thầy
Cô và được tung ra vào phút cuối
để các anh chị em trước ủng hộ
quỹ nhà sau có quà lưu niệm đáng giá ngàn vàng vì mang
chữ ký của Thầy Cô. Để rồi sau đó trong
một phút giây nhàn hạ cuối tuần nhìn thoáng qua chai
rượu ở một góc tủ buffet nhà mình, có lẽ sẽ
thấy lại được những khuôn mặt cùng nụ
cười đầy ắp mến thương của Thầy
Cô và bè bạn trong buổi họp mặt Hè 2011 đã qua. Kết
quả thật khả quan vì các anh chị em tham dự
đã hết lòng ủng hộ chúng tôi nên chị Tuyết giờ
rất hạnh phúc, chị cho biết thức thâu đêm
suốt sáng để đếm tiền. Chúng
ta đành phải chờ tới khi có kết quả, y như
chờ xổ số kiến thiết quốc gia thuở
nào.
Đó là cái nhìn của chúng
tôi từ sân khấu, còn quí vị ngồi bên dưới
thì cũng có nhiều bài tường thuật theo tùy góc độ khác nhau. Mới hay nỗi
vui lây lan qua từng tâm hồn, từng
nỗi lòng. Nỗi lòng của những
đứa học trò cũ dù ở đâu, dù tại
thời điểm nào thì chắc cũng giống nhau.
Giống nhau ở chỗ quyến luyến
khoảnh khắc ngắn ngủi của phút giây gặp
gỡ để cùng sống lại khoảng đời
niên thiếu, thơ ngây và đầy mộng mơ. Giống
nhau ở chỗ trông ngóng cho đêm mau qua, ngày mau tới
rồi sẽ sang một năm để chúng ta lại có
thêm một lần hạnh ngộ, cùng mang nỗi vui và
hạnh phúc tới để chia sẻ với nhau...
Hẹn năm sau, các
bạn nhé!!!
Ban Tam Ca Ba
con chim chèo bẽo
Thu Hương, Hùng Kiệt,
Lệ Toàn