Hoài niệm
về Sóc Trăng nơi chôn nhau cắt rốn
Nguyễn Hồng Phúc
Tưởng nhớ về cha tôi và những
bạn hữu đã vĩnh viễn ra đi – Ngô Thời
An, Trịnh Tấn Tước, Lâm Đắc Huệ, Nguyễn Thu Phong, Lê Công Trình và gần đây nhất là Lưu Thị Ngân Hà…
Tất cả đều trôi
qua. Tất cả đều mất đi. Chỉ có kỷ
niệm là còn...
Cho
dù đi đâu và làm gì thì chúng ta vẫn nhớ đến
tuổi học trò phải không các bạn? Mỗi
người trong chúng ta ai mà không nhớ đến thầy
cô và bạn bè, mọi thứ dường như thay
đổi khi chúng ta rời xa mái trường thân yêu
mỗi người một nơi. Nhưng dù thế nào
đi nữa các bạn chắc không bao giờ quên lứa
tuổi học trò tinh nghịch với bao nhiêu kỹ
niệm lưu luyến đáng nhớ nhé các bạn. Tôi
cũng không phải ngọai lệ, như các bạn
giờ đây tuy chúng ta đang sống mỗi phương
trời khác nhau nhưng vẫn nhớ về mái
trường thân yêu nơi đã giúp chúng ta lớn lên và
trưởng thành trong hiện tại đúng không các
bạn? Hãy luôn nhớ đến mái trường xưa,
ngôi trường Hoàng Diệu nhé các bạn !!!!
Tôi nhớ ơn tất cả Thầy Cô đã
giảng dạy tôi các môn học qua mỗi lớp, giúp tôi
có được hành trang vào đời qua năm tháng, càng
nhận ra không thể thiếu được, nếu không
nói là vô giá. Tôi khắc ghi trong tâm Thầy Phan Văn Nhiều và Sư huynh hiệu trưởng trường Lasan
Khánh Hưng, ơn đã giúp tôi vào Taberd Sàigòn vào mùa hè
đỏ lửa năm 1972, thầy Nguyễn Tư
Thiếp (xứ kangaroo), thầy Nguyễn Ngọc Lân,
thầy Nguyễn Thái Lân, Cô Nguyễn Thị Mười,
Thầy Thiên và thầy Thế và rất nhiều thầy cô Hoàng Diệu và những sư huynh Lasan Taberd Sàigòn như frère Bonard,
frère Edmond, thầy Lê Mậu Thống (giáo sư Chu Văn An và Taberd), v.v.v..…
Giờ đây hồi tưởng lại, bạn bè
cũ gặp nhau rất ít, thời gian trôi qua rất nhanh
kể từ năm 71. Mỗi đứa vào đời
với những nghề nghiệp chuyên môn khác nhau: bác
sĩ, kỹ sư, kế toán viên, giáo viên, công chức cao
cấp, đại-gia, thương gia, v.v.v.....Sau năm
năm, bảy năm lần lượt các bạn đã
thành tài, tốt nghiệp. Không kể những bạn đã
vĩnh viễn ra đi rất trẽ như Lâm Đắc Huệ, Ngô Thời An, Lê Công Trình, Nguyễn Thu Phong, Trịnh Tấn Tước và Lưu
Thị Ngân Hà. Bây giờ thì kẻ ở chân trời,
người góc biển, có đứa thành công cũng có
đứa sống thiếu mai mắn. Những cánh chim
đã tung cánh muôn phương, sống gần thì chỉ còn
quá ít ỏi, sống xa nhau thì nhiều. Những cánh chim
chưa mỏi và sẽ bay tận trời xanh, chỉ
để lại sân trường những vết chân
của lớp 10B1 Khóa 71-72.
Nhớ lại mái trường xưa, ôn lại
những kỷ niệm, nhìn lại những chặn
đường khó khăn đã qua và những khó khăn
hiện tại các học sinh đang gặp. Mỗi
cựu học sinh chúng ta trong lòng đã có suy nghĩ làm
thế nào để giúp đở các học sinh nghèo,
học giỏi có đủ nghị lực và an tâm trau
dồi học tập? Chúng ta nên có một kế hoạch
và tâm huyết thế nào để giúp đở cho các con
em của thế hệ sau có được sự khích
lệ cụ thể, để các em học giỏi hơn
nữa, để tiếp nối truyền thống lâu
đời của nhà trường là học lực giỏi,
hạnh kiểm tốt, chóng thành tài và để
đền bù xứng đáng công sức của thầy
cô,cha mẹ và sự hổ trợ của các bậc đàn
anh đàn chị.
Khi nhắc về trường cũ, thầy và
bạn bè xưa, chúng tôi không mong mỏi gì hơn là
được cùng bạn bè đồng môn 10B1 khóa 71-72,
nhất là các bạn từ đệ Thất đến
đệ Tứ năm xưa, sống lại thời niên
thiếu nhiều ấn tượng và rất hồn nhiên
của tuổi học trò.
Xin cảm ơn các Thầy Cô đã dìu dắt em
cũng như bạn bè trong những năm trung học, làm
hành trang căn bản cho chúng em vào đời. Bây giờ
thầy trò đều gần đất xa trời, tóc
thầy cô trắng bạc nhiều hơn và tay cũng run
run hơn vì suy nghĩ lo toan trong cuộc sống. Cầu
mong trời Phật và ơn trên ban phước lành cho thầy
và trò vẫn còn khoẻ mạnh mãi mãi, để mỗi
năm chúng em vẫn còn được họp mặt
với nhau, để nhắc lại chuyện ngày xưa,
để cho lòng chúng em được trẻ mãi trong
tuổi già! Vì kỷ niệm thời niên thiếu là kỷ
niệm bất diệt của cuộc đời phải
không các bạn?
Sóc Trăng là nơi tôi được sinh ra và
lớn lên, dù chỉ sống vỏn vẹn mười
bảy năm tại đây và ba mươi sáu năm tha
hương tại Canada, nhưng mỗi dịp về
thăm quê nhà cũng đủ cho tôi cái tình thương
thân ái từ gia đình và sự đón tiếp nồng
hậu từ những bạn hữu của những
năm tháng thiếu thời. Khi tìm hiểu về vùng
đất nào đó người ta hay bàn về lịch
sử, địa dư, phong cảnh, di tích, con
người và thức ăn hay thổ sản tiêu biểu
của nó. Hoài niệm về quê hương Sóc Trăng, tôi
viết lên ý tưởng ngắn ngũi này để
diễn tả cảm nghĩ của mình về xứ
sở thân thương.
Sóc Trăng, là nơi mà người dân nói
được ba thứ tiếng Tiều, Miên, Việt và
người dân làm lụng cần cù lại mang đặc
tính hiền hòa chân chất ,để tôi mãi mãi nhung nhớ
về quê hương mình và sung sướng tự hào là
một người con của vùng đất cổ quê tôi.
Mỗi con người được sinh ra ở một
miền nào đó, dù phì nhiêu hay nghèo khổ, thì nó vẫn là
quê hương. Nếu Việt Nam của tôi là một
đất nước thiêng liêng, đẹp đẽ
về địa lý và văn hóa, thì Sóc Trăng của tôi
cũng trong sáng trong hai yếu tố đặc trưng
đó. Tôi muốn ôm quê tôi trong vòng tay thương nhớ.
Nỗi buồn ly hương khi tôi rời quê tôi một
ngày cuối thu năm 73 bởi vì Việt Nam nói chung và
SócTrăng nói riêng đã xa tầm tay ngỡ ngàng của tôi.
Duy có điều tôi vẫn biết rất rõ là quê
hương vẫn sống mãnh liệt trong hoài niệm,
trong tiềm thức của tuổi thơ. Tôi đã
gắn bó với cả hai yếu tố Việt Nam từ
dòng máu, từ làn da và tôi sẽ mãi mãi ấp ủ một
quê hương mang theo như người con xa xứ,
như kẻ ly hương không bao giờ quên nỗi
những dòng chữ quen thuộc dù là Việt Nam hay Sóc
Trăng trong làng nước mắt ...
Sau này, khi ra hải ngoại, được đi du
lịch cũng nhiều nơi, cảnh đẹp thấy
cũng đã nhiều chỗ, nhưng chỗ nào cũng
chỉ để chụp hình kỷ niệm một
chuyến đi chứ không có cảnh nào mang lại
những nỗi xúc động trong tôi như những
chuyến về thăm quê hương, thăm chùa Dơi
Sóc Trăng, chùa Một Cột Hà-Nội, cố đô Hoa
Lư, vịnh Hạ Long, những lúc ấy tưởng
như lịch sử từ ngàn xưa vọng về, các
bài ca “làng tôi có cây đa cao vút trời xanh” văng vẳng
đâu đây, các bài học về lịch sử, về
văn hóa dân tộc được học từ thời
thơ ấu, bao nhiêu năm tích tụ trong người
tự nhiên hiện về trong trí nhớ, và thật đúng
là không đâu đẹp bằng quê hương cả.
Trên đường từ Sàigòn xuôi
theo quốc lộ 1 về miền cuối Việt,
khoảng hai trăm ba mươi mốt cây số là chúng ta
đã vào thị xã Sóc Trăng. Sóc Trăng trước
năm 75 được gọi là tỉnh Ba Xuyên. Sóc Trăng có nhiều sắc dân sinh
sống như người Việt, người Hoa và
người Miên (Khơ-me) là đông nhất. Mọi sinh
hoạt của dân chúng ở đây hài hòa, không có sự
biểu lộ sự kỳ thị nhau.
Trước khi đến Sóc Trăng người ta
phải qua cầu Mỹ Thuận và phà (bắc) Cần
Thơ, quê hương của cha tôi và cũng là quê nội
tôi. Nơi đây tôi thấy cây cầu
Cần Thơ sắp được nối liền, tôi
liên tưởng đến cây cầu tình cảm giữa
thầy trò cũ Hoàng Diệu đang được hoàn
thiện để nhắc lại những kỷ niệm
thầy trò ngày xưa…. Tôi nhận ra là cây cầu này sẻ
được hoàn thành giữa năm 2010 và đặc
biệt hơn nữa là cây cầu nầy được
xây dựng bằng vật liệu rất hiếm, không làm
tổn hại môi trường và vô cùng bền vững. Hy
vọng sau khi cây cầu nầy được xây xong thì
nền kinh tế Sóc Trăng sẻ được phát
triển mạnh và thu hút được nhiều nhân tài và
nhà đầu tư từ thành thị đến như
giáo sư giỏi, nhân sự chuyên môn, đầu tư
nước ngoài, v.v.v…Tôi đoán và biết chắc như
thế vì cây cầu sẽ thông thương nền kinh
tế thành thị đến thôn quê...
Trong tôi lúc nào cũng có hai dòng ý tưởng. Tôi sinh ra
và lớn lên ở Sóc Trăng nhưng quê cha và quê nội
lại là Phong Dinh, tức Cần Thơ ngày nay. Đi
đâu tôi vẫn tự hào là dân chính gốc Sóc Trăng,
nhưng mỗi khi có biến cố ở Phong Dinh lòng tôi
cũng không khỏi bồi hồi vì tôi biết chắc
rằng ở đó vẫn còn rất nhiều thân nhân
quyến thuộc đang sống tại đấy. Ngày
xưa anh chị họ tôi hay chọc ghẹo chúng tôi
rằng “tụi bây là dân Sóc Trăng
hả...là dân nhà quê đó…”. Các
anh chị họ tôi, trai thì học Phan Thanh Giãn Cần
Thơ còn gái thì học Đoàn Thị Điểm trong khi
đó các anh em tôi đều học Hòang Diệu,
trường nhà quê theo nghĩa của anh chị họ
tôi…Anh em họ nội trước 75 thành công như có
người làm Sĩ quan cao cấp trong Quân cảnh Cần
Thơ và có người về thăm chúng tôi với
cấp bậc Trung úy mủ đỏ. Kể từ đó
tôi hứa với lòng mình là phải học khá hơn anh
chị họ tôi để chứng tỏ với họ là
chúng tôi là dân nhà quê nhưng không thua ai đâu nhé.
Tôi bắt đầu học
trung học ở Hoàng Diệu Sóc Trăng nhưng lại ra
trường tại Lasan Taberd Sàigòn. Bạn bè Hoàng Diệu
thì rất nhiều nhưng bạn bè củ Taberd cũng
không ít. Tôi trải qua tuổi thanh niên ở Việt Nam
nhưng lại sống và làm việc ở Canada. Tôi
học Kỹ sư bằng tiếng Pháp
nhưng làm Master bằng tiếng Anh. Bà xã tôi gốc người
Bắc trong khi tôi được sinh trưởng ở
miền Nam. Gia đình tôi có đạo Phật nhưng
hiền thê tôi lại là dân Công giáo. Tôi có hai cậu con trai có
hai cá tình hoàn toàn khác nhau, nhưng ngược lại trong
chúng tôi cũng có một ý tưởng rất ư là
thống nhất… đó là chúng tôi chỉ có một hiền thê,
giống như đức tính của cha tôi…Thế mới
là một tình huống rất đặc biệt về cái
tôi trong chúng tôi…
Đến Sóc Trăng các bạn sẽ thấy
một vùng đất xanh tươi với những cánh
đồng lúa mênh mông cò bay mõi cánh, những đầm nuôi
tôm, những vườn cây ăn trái nặng trĩu
quả.
Ngoài ra các bạn sẽ không bao giờ quên những
danh lam thắng cảnh của Sóc Trăng như Chùa
Dơi, Chùa Đất Sét, Hồ Nước ngọt, v.v.v..
Cũng như vẽ đẹp chân quê thật thà của
các cô gái Sóc Trăng, mà người xưa có câu ‘’Cầu nào
cao bằng cầu Thiên Hộ, Gái nào ngộ bằng Gái Sóc
Trăng’’ mặc dù cây cầu này đã không còn cao như
xưa nữa do sự đổi mới bộ mặt
của Tỉnh Sóc Trăng thời hiện tại, nhưng
vẽ đẹp của các cô gái Sóc Trăng vẫn như
xưa.
Đến thăm Sóc Trăng người ta
không thể nào quên mua về một ít bánh pía Vũng
Thơm, lạp xưởng, Mè láo Phú Tâm, cốm dẹp,
v.v.v…và nhứt là thưởng thức những món ăn
độc đáo của Sóc Trăng như món bún
nước lèo cá lóc, bánh cống Sóc Trăng… cũng là
những hương vị đặc sản mà
người dân chính gốc Sóc Trăng không thể nào quên
được…
Chùa Dơi
Theo đường về hướng Mỹ Xuyên,
bạn sẽ cãm nhận được ngôi chùa Dơi Mã
Tộc mà người Khmer gọi là Mahatuk, những cây vú
sữa, cây gòn và một số cây tạp khác nữa là
chốn nương thân của hàng mấy ngàn con dơi.
Đây là nơi quy tụ rất nhiều dơi quạ, ban
ngày đi kiếm ăn và tối
trở về chùa. Ban ngày dơi treo ngược
đầu, tòn ten trên nhiều cành cây làm chúng ta thấy
được sự kỳ thú của thiên nhiên. Hằng
đêm, khi trời vừa sụp tối, dơi kêu vang
cả vùng như réo gọi nhau thức dậy, chuẩn
bị cho hoạt động của chúng. Người dân
Sóc Trăng cho biết, nguồn thức ăn chính mà đàn
dơi chùa Mã Tộc nhắm tới là Vườn Nhãn ở
Vĩnh Châu. Ở Vĩnh Châu thì nhà nào cũng có vườn
trồng nhãn riêng, đặc biệt
là nhãn Sơ hút có trái to, cơm dày
và hạt nhỏ. Khi chúng ta bước vào vườn nhãn
chỉ thấy choáng ngợp bởi những chùm trái
lớn nhỏ treo lủng lẳng trên cành. Bạn vào
vườn nhãn để mua, thong thường chủ nhân
sẽ bán với giá cao hơn ngoài chợ, vì là nhãn do
bạn tự chọn nhưng bạn tha hồ ăn mà
không phải trả tiền... vì đa số chủ
vườn có tính rất quý khách. Đàn dơi tại chùa
Mã Tộc Sóc Trăng rất ý thức đến
địa phận ở của mình vì chúng chỉ trú
ngụ trong khuôn viên của chùa mà không đáp đậu
bất cứ nhánh cây nào bên ngoài vòng rào của chùa và chúng
cũng chẳng ăn bất cứ một trái cây nào, dù
trái cây chín rụng đầy sân chùa. Cho
nên, nếu bạn có về Sóc Trăng, đừng quên ghé
thăm chùa Dơi một lần cho biết các huyền
thoại và thực tế về loại dơi sống
tại nơi nầy.
Chùa Bửu Sơn hay Chùa Đất Sét
Chùa Bửu Sơn nằm trên đường từ
thị xã Sóc Trăng đi Ðại Ngãi, cách trung tâm thị xã
chừng một cây số, phía tay phải. Chùa đã có
từ lâu đời, được trùng tu năm 1906 và
đến năm 1988 được sơn sửa lại.
Sở dĩ bà con ở đây quen gọi là chùa Ðất Sét,
vì tất cả các công trình điêu khắc, trang trí bên trong
do bàn tay của một nghệ nhân tạo nên toàn bằng
đất sét pha trộn bột nhang và ô dước -
một loại chất lỏng sền sệt tạo nên
sự kết dính - do đó các công trình điêu khắc và các
tượng không bị nứt nẻ qua thời gian. Mái
chùa được chống đỡ bằng hai
mươi bốn cây cột, mà mỗi cây cột cũng là
một công trình đáng kể, xung quanh mỗi cây cột
được đắp bằng đất sét, mang hình
rồng nổi cùng những nét hoa văn suốt từ chân
cột lên đến mái điện thờ, mặc dù trãi
ngót trên 200 năm mà vẫn vững.
Hồ Nước ngọt
Mỗi khi về thăm Sóc Trăng tôi hay vào Hồ
Nước Ngọt để đi tảng bộ. Là
một khu vui chơi giải trí nằm trong lòng thị xã,
bạn có thể đi bơi tại đây và nếu
bạn có trẻ con thì đây là một nơi để các
em bé thưởng thức nhiều trò chơi vui nhộn.
Từ một cái hồ nhỏ ở cửa ngõ thị xã
ngày xưa có tên là Tịnh Tâm, hồ Nước ngọt
giờ đây là một Trung Tâm Văn Hóa của thành phố Sóc Trăng. Hồ có nhiều cây xanh mà chủ yếu là
lấy bóng mát. Hồ Nước ngọt còn xem là lá
phổi của TP Sóc Trăng với rất nhiều
phượng vỹ được trồng từ xưa.
Hầu hết các họat động văn-hóa của
tỉnh Sóc Trăng hàng năm đều diễn ra tại
đây.
Khi tôi còn bé đến lúc trưởng thành cứ
mỗi độ sáng sớm tôi và cha tôi thường đi
dạo xung quanh hồ nước ngọt này và
người vẫn hay nhắn nhũ rằng : cha sinh ra
để làm thợ nhưng các con phải cố gắng
chăm học để thành nhân mà hãnh diện với
đời ‘’con hơn cha là nhà có phúc‘’ cha tôi thường
nói thế. Vì những lúc đi tảng bộ như
vậy với đầy tinh thần sảng khóai thỏai
mái hít thở không khí thôn quê không như thành thị ngột
ngạt, những lời khuyên của cha tôi đã khắc
sâu trong trí nhớ chúng tôi.
Đầu tháng năm 2009, vào một buổi sáng tinh
sương khi tôi trở lại Sóc Trăng để
thấp nén hương trên mộ cha, và tôi đi tảng
bộ xung quanh hồ nước ngọt để hồi
tưởng lại người cha vừa vĩnh viễn
ra đi, mà suốt cuộc đời làm lụng cực
khổ hy sinh cho chúng tôi với một hy vọng duy
nhất là nuôi lớn chúng tôi, cho chúng tôi học hành thành tài
để trở nên những người hữu dụng cho cuộc sống và xã
hội….Giấc mộng cha tôi đã hòan thành nhưng
cũng là lúc mà người cũng không còn nữa trên
cỏi đời để chứng kiến sự thành công
của con cái, để lại cho mẹ tôi sự nặng
trĩu và vắng bóng mà hàng mấy chục năm trời
cha tôi đã cho mẹ tôi sự ấm áp này. Cha tôi
thường nói với mẹ tôi ‘’mất tôi là bà mất
tất cả’’, và tôi thấy những nép nhăn trên trán
mẹ tôi càng dày đặt sau biến cố cha tôi mất
đột ngột làm cho tim tôi nặng trĩu. Bất
chợt trong tia nắng ban mai lại lất phất mưa
bụi trông rất buồn bã đã gợi lại sự
nhớ nhung một vật gì quí báo nhất trên đời
mà tôi vừa bị đánh mất vĩnh viễn …..
Viết
tại Montréal nhân ngày Father Day 2009
Nguyễn Hồng Phúc
HD 67-72, Lasan Taberd Saigon 72-73
Edited by Nguyễn Thị Tuyết – HD 83-86
Tài liệu tham khảo:
Sổ tay Hướng Dẫn Du Lịch Đồng
Bằng Sông Cửu Long
Việt Nam Quê hương mến yêu - Tivi Việt Tiến
Toronto Canada
Once upon a time in Soc Trang…
To remember my dear father and all young classmates who unfortunately passed
away - Lam
Dac Hue, Ngo Thoi An, Le Cong Trinh, Trinh Tan Tuoc and Luu Thi Ngan Ha …
Everything comes and goes away...only memory stays
Wherever
we go and live, one will never forget their old school with so many souvenirs
and joys of childhood. In any circumstances, I always remember the school of
those old days where my youth was alive...
Anyone would acknowledge their teachers in these years and things had
changed with time when we left high school. Despite the fact that we are now
scattered around the world, you will however never forget those souvenirs of
Hoang Dieu school where we learned life lessons, learned to write and read, to
love and to enjoy our childhood…Remember your school, Hoang Dieu high school is
always in our mind…
Nevertheless, I always remember and acknowledge the grace from all former Hoang
Dieu teachers who provided me with an excellent training which helped me to
prepare my educational journey for my life. It was considered as a treasure or
a gift of life with unmeasurable value. Through this writing, I would like to
express my sincere thanks to all my teachers, particularly Professor Phan Van
Nhieu and Brother Rector of Lasalle Khanh Hung who helped me to apply and
pursue my terminal class in Lasalle Taberd Saigon in the Red Hot summer 72. I
don’t forget to thank also these teachers from Hoang Dieu – Nguyen Tu Thiep,
Nguyen Thai Lan, Nguyen Ngoc Lan, Nguyen Thi Muoi, Musical and Fine art with
professor Thien and The, former Chu Van An and Taberd professor Le Mau Thong
and brothers Bonard and Edmond, etc…
Time flies…. In school there are very little occasions to meet friends
due to work load. It left very little time to chat with all classmates because
we are so busy with family out of school time…
I was not fortunate to accomplish my high school program in Hoang Dieu
due to the mobilization order issuance in the Red Hot summer of 1972. I had to
skip out the class of 10B1 two months before school completion in order to
write the National Baccalaureate Part 1. I had two months to prepare the
examination which normally required 1 year of preparation. Then I continued my
Terminal class in Lasalle Taberd Saigon in 1972. After 7 years of high school
all former classmates of 10B1 (71-72) had graduated and went to different
directions – some of them obeyed military obligation, some pursued their
university, some pursued study abroad and the rest prepared their work
place…They all finally live their own lives. They lived through their
determination and luck. Some of them have well succeeded, others had bad luck…
We are all like birds with mature wings without determined horizon. It was time
to decide our own future and what left to Hoang Dieu high school is your trace
and your mind set of the class 10B1 (71-72)…
We remember the following friends and classmates who unfortunately
passed away at the young age – Lam Dac Hue, Ngo Thoi An, Le Cong Trinh, Trinh
Tan Tuoc and Luu Thi Ngan Ha…
Looking back life at Hoang Dieu school with a lot of memory and
difficulty that we all went through in those years, we should think, the
difficulty that young students of next generation are facing today and the way
to help and encourage them to achieve their goal in order to maintain the Hoang
Dieu tradition. The tradition in which students must be working hard, obeying
their teachers, maintaining competitive spirit and to prepare well their
university …At the end these are rewards for their teachers, brothers and sisters.
The education that I absorbed from these High Schools was an asset for
the preparation of my excellent educational journey for life…Students as well
as teachers are scattered around the world and getting older. Their grey hairs
grow longer and their hands started to shake due to anxiety and concerns of
their day-to-day lives…They are well deserved for a healthy retirement. We wish
them an excellent health and a long life…
Soc Trang is my hometown where I was born and grew up. Despite living
only 17 years in this town and 36 years in Canada, I got a warm welcome from my
family and my former classmates every time I came back to visit it. To describe
a country or a town one must think about its culture, its geography and its
people. Through this memory I like to describe my Soc Trang hometown, my sweet
home:
Soc Trang is a Mekong Delta coastal province which is home to large
groups of three ethnics – Khmer, Chinese and Vietnamese. They live peacefully
in community without ethnic distinction. Soc Trang is characterised by its
varied culture, lush vegetation, harsh sun and a rich history. Its peoples are
simple and kind. With its hardworking and hospitable peoples, fascinating mixed
culture and stunning scenery I am proud to be part of it, but in a Red Hot
summer day of 1972 I had to leave all souvenirs behind in order to pursue my
study in Lasalle Taberd Saigon. Soc Trang is my soul…and again in a fall sad
day of 1973 I had to leave everything behind in order to prepare my future and
my career in Canada.
Following the national highway no 1A from Saigon to Soc Trang, one will pass by
My-Thuan Bridge and Can Tho ferry which is my father native land…
The Can-Tho bridge which is currently under construction and will be
achieved in mid-2010, reminds me the connection between former
students-teachers of old HD school is underway. A relationship was lost for a
long time. The new Can Tho Bridge will potentially improve local economy of Soc
Trang and other provinces downstream. It will facilitate the flow of goods
between Capital and countries and will bring/pull more talents to the Soc Trang
town as well as more foreign investors, more qualified teachers and workers...
Once arriving in Soc Trang, one will enjoy the view of the green land
dotted with boundless paddy fields, shrimp pond, lush orchards burdened with
fruits and ancient Khmer pagodas nested in the three gardens. Moreover you will
have opportunity to savour fascinating and unique dishes of this town…
I am divided by two streams of thinking. I was born and raised in Soc
Trang but the homeland of my father is Phong Dinh, Can Tho today. Every event
that happened in this province concerned me a lot because I knew that my
relatives were living there. I started my secondary education in Hoang Dieu but
graduated from Lasalle Taberd College in Saigon. I grew up and lived my
childhood in Viet Nam but worked in Canada.
My hometown is part of the Southern provinces but my spouse originated
from Northern part of Viet Nam. My family is practicing Buddhism but my spouse
is a Catholic. But we are unanimous, for sure in one thing that I have only one
wife like my father…
People don’t forget to buy home some pia cake (banh pia Vung Thom),
crisp sesame cake (me Sung), Chinese sausage (lap xuong) and pounded rice
grains (com dep). In addition, the indigene will never forget their traditional
local specialities such as rice vermicelli in snakehead fish (bun nuoc leo) and
pork-stuffed fried cake (banh cong)…
Bat Pagoda (Chua Doi)
Follow towards My Xuyen district just 1 km from the City Centre. The
ancient pagoda of Khmer people is originally named Mahatuk (Ma Toc). It houses
a great number of bats and crows which fly for food at day and come back at
night. However, one can get an interesting glimpse of some bats hanging upside
down from the tree branches during the day. These bats respected well their
surroundings. They don’t disturb them by flying out of their territory seeking
for foods. One must visit the Bat Pagoda to understand more about the tale of
its bats.
Clay pagoda (Chua Dat Set)
The pagoda is also called Buu Son Temple. Clay was the main material
for building the pagoda and carving the statues. Clay is more than 200 years
old. Notably the pagoda has 8 huge candles on display. There are 6 unburned
large ones with some 200kg in weight and 1.6 m in height, and two smaller ones
which have been burning for over three decades. This pagoda is visited by local
and foreign tourists who come to burn incense and to see the display of
precious clay items such as the thousand Buddha statues and the four sacred
animals (dragon, unicorn, turtle and phoenix)
Freshwater Pond (Ho Nuoc Ngot)
It is composed of 2 ponds: the smaller one, previously Ho Tinh Tam and the big one (Ho Nuoc Ngot) which was originally the irrigational work hand-dug by
thousands of Soc Trang dwellers after 75. The pond has numerous shady trees
scientifically named Hopea cordata, gracefully beautiful areca trees plus
casuarinas trees and flamboyant trees which have been very long present here.
Nuoc Ngot is seen as the lung of Soc Trang City. Almost all cultural events of
Soc Trang take place here.
When I was young my father and I walked in to Nuoc Ngot Pond every
morning for jogging. He reminded us that he was born to be a worker but you
should be working hard to succeed in life and to be recognized as a good
citizen who will be helpful for Vietnamese community as well as for your
hometown Soc Trang.
In a May Day of 2009 I came back to this town to commemorate my Father
who passed away 6 months ago and to burn incense on his tomb as a tradition.
Then I walked in to Nuoc Ngot Pond to remember my father who sacrificed his
entire life for our family for a unique wisdom – all kids grow up, succeed well
in society and be helpful to community. His dream becomes a reality but he is
no longer with us to witness these successes anymore. Through the years he
blessed us with his wisdom on life, by which we live today. Sometimes the road
to life becomes unbearable, and it is easier to give up than to go on, but he
always reminded us that there is light at the end of the tunnel.
It reminded me of a tale in a movie ‘’for every tear; you smile, for
every rainy day; there will be a rainbow, and for every moment; there will be
someone there to love you’’ a father said to the son… He continued ‘’I will
carry you over the rocky road, and lead you through the tunnels. I will share
with you, the smiles, the tears, the rainy days and the rainbows. Whenever you
need me… I will be there’’.
Dad is in our hearts every day. We miss his love, words of guidance and
kindness of Soc Trang people…Even though our lives have changed forever, we are
doing our best to honour his memory and maintain the tradition of hardwork
which he taught us. Not a day goes by that we do not think of dear Dad.
Suddenly it poured light rain on my way out of Nuoc Ngot Pond which
reminded me that I permanently lost a treasure forever….
Written in
Montréal in the occasion of Father’s Day 2009
Nguyễn Hồng Phúc
HD 67-72, Lasalle Taberd Saigon 72-73
Edited by Nguyễn Thị Tuyết – HD 83-86
Consulted documents:
Tourist Guide Mekong Delta Region
Việt Nam Quê hương mến yêu - Tivi Việt Tiến
Toronto Canada