Đêm Dài Hội
Ngộ
Thầy Nguyễn Ngọc
Đường
Mùa Thu năm
59, khi mới bước chân vào nghề dạy học, em là một
trong những tṛ đầu tiên tôi có
duyên được hướng dẫn tại trường Trung học Hoàng Diệu Ba Xuyên. Tên em
là Thái văn
Hợp, sanh năm 1944, vóc dáng cao cao,
khá đẹp trai, học lớp đệ Ngũ, ban Anh
văn. V́ tỉnh xa thiếu
Thầy, tôi và em đă
cùng kéo nhau lên lớp,
măi đến năm đệ Tam, Thầy tṛ mới thật sự chia tay.
Số là sau đám
cưới với Mỹ Ngọc, được tổ chức ngày 1/1/62 và qua 8 tháng
phù du, tôi được động
viên vào trường Sĩ quan Trừ bị Thủ đức khóa đặc biệt. V́ thời cuộc
sôi động nên thời gian huấn luyện được kéo dài tới
hơn 10 tháng. Thế là Thầy
bèn từ giă mái trường
thân yêu sau bốn năm
hành nghề với bao kỷ
niệm ngọt ngào, kinh qua một đám cưới thật dễ thương và... lịch sử! C̣n em tiếp tục kiên nhẫn mài đũng quần để hoàn tất bậc trung học (57-64) nơi chôn nhau
cắt rốn tại Thị xă Sóc Trăng.
Theo lời
kể, năm 65 em gia nhập
ngành không quân, 67 qua Mỹ học lái trực
thăng nhưng thi rớt nên
được chuyển
vào học trường Bộ binh Thủ Đức. Sau khi tốt nghiệp
được chuyển
qua phục vụ ngành Thiết giáp. Năm 72, trong một trận đụng độ ác liệt với quân địch, em bị một
viên đạn xuyên qua đầu từ trái sang phải làm hư cả hai mắt. Tuy nhiên có
lẽ nhờ phép lạ, bộ óc em
vẫn c̣n nguyên vẹn, không hề bị thương tổn. Nhưng tội ngiệp, từ nay em đă trở thành người khiếm thị vĩnh viễn và được giải ngũ
trở về đời sống dân thường.
Hồi tưởng lại, lúc c̣n học
sinh, em là một thiếu
niên năng động, thích quấy phá, chọc ghẹo các bạn, nhất là với
các nữ sinh thơ ngây
cùng lớp. Dạo đó v́ trường nhỏ tỉnh lẻ mới thành lập, nên nam nữ
thường được
học chung
với nhau. Sức học của em chỉ
thuộc hạng trung b́nh, tuy
nhiên em có một nghị
lực đáng nể và một
tấm ḷng nhân ái mở
rộng. Em luôn che chở,
bênh vực, giúp đỡ cả tinh thần
lẫn vật chất những bạn bè trong
t́nh huống khó khăn, với khả năng năng hạn hẹp của em.
Em lập gia đ́nh
năm nào tôi không rơ,
hiện nay vợ chồng được hai cháu trai
đă thành gia thất và tất cả
đều có đời sống ổn định. Năm 77, em thụ giáo ông Thầy Tám, học thiền định theo phương
pháp xuất hồn. Cũng thời gian này học thêm
nghề châm cứu, bào chế thuốc "nghệ" để chữa bệnh bao tử miễn
phí cho người
nghèo. Tuy khiếm thị nhưng nhờ một số đệ tử có tinh thần
xă hội, giúp em tổ
chức những buổi phát gạo, nấu cháo tại nhà tập thể
hay mang đến tận nơi cho các cụ
già, các trẻ em thiếu
may mắn trong khu vực nhà
lá. Nguồn cung cấp tiền bạc do các bạn hữu
nước ngoài đầy ḷng vị tha, gửi
về phụ giúp để em có phương
tiện thực hiện công tác xă hội
dài dài.
Tháng 8 năm 2015, một số bạn hữu, cựu sĩ quan không
quân, bảo trợ em sang thăm Mỹ quốc để dối già v́
xuân xanh của em năm
nay cũng đă qua tuổi cổ lại hy. Rất
tiếc em bị khiếm thị toàn phần nên không c̣n cơ
hội được
thưởng thức
bằng mắt những danh lam thắng cảnh của nước Mỹ, một xứ đáng được đại
diện cho tự do, dân
chủ và nhân quyền. Em được bạn bè ưu
ái, dắt đi chơi một số tiểu bang, thăm viếng các chiến hữu năm xưa, ôn lại những
kỷ niệm oai hùng, gặp
lại những người đă từng có một
thời gian chiến đấu, sống chết bên nhau.
Hôm nay,
do một cơ duyên, Thầy tṛ tôi, sau
nhiều năm xa cách, đă
được tái ngộ tại tệ xá Hawthorne trong một đêm dài đầy
xúc động.
Buổi
tối hôm đó, tôi đang
nằm luyện
computer, chợt có tiếng chuông reo, Ngọc vội vă đi ra
th́ bỗng nghe tiếng nói từ cửa
vọng vào: Thầy Đường đấy hả, em là Hợp
đây, Thầy c̣n nhớ em
không? Trời ơi, em là
Hợp, hiệp sỹ mù của
trường Hoàng Diệu đấy phải không ? Ngọn gió
nào đă dắt em tới
đây?
Thế rồi, trong không gian mờ
ảo, Thầy tṛ bèn ôm
lấy nhau, nước mắt rưng rưng, không nói nên lời.
Em ăn
chay trường nên chỉ ḿnh
tôi độc ẩm lade. Ngồi sát bên nhau,
nghe em kể
truyện đời,
những vui buồn sướng khổ trong mấy chục năm sống dưới chế độ xă hội chủ nghĩa, dân chủ hơn cả trăm lần chế độ tư bản bóc lột.
Cũng xin giới thiệu, dạo đó em học
lớp trên và người đẹp của tôi kém em
một tuổi.
Thầy
tṛ giờ đây cùng có
chung một
mẫu số là "Khiếm thị ". Chỉ khác chút xíu
là Thầy c̣n vương vấn với cơi đời nhiễu nhương, ham
hát ḥ nên
giữ lại một con mắt để nh́n thế gian. Riêng em, lửa
ḷng đă tắt hẳn với cuộc sống ô trọc đầy nghịch cảnh. Em đă dứt khoát nghỉ chơi, hổng thèm nh́n tha
nhân, mù luôn cho tiện
việc... sổ sách.
Em ở
lại, vui vẻ với vợ chồng tôi một thời
gian ngắn rồi chia tay
trong luyến tiếc bâng khuâng và hẹn
gặp lại vào một ngày
đẹp trời...
xa lắc. Tuy nhiên đời
là vô thường,
sắc sắc không không... rốt cuộc th́ cũng lại
gặp nhau thôi, hăy cứ
vui với hiện tại là được rồi, phải không quư em
Vợ chồng tôi thân chúc em
cùng gia đ́nh luôn vui mạnh, yêu đời và thân tâm
thường an lạc.
Cali, 8/2015
Thầy Nguyễn Ngọc
Đường