Chuyện Chó và Rắn
Nguyễn Thị Tuyết
Dân gian thường nói
chuyện vui ‘chó mèo’, với tôi kỷ niệm khó phai về
mấy anh ‘chó và rắn’ theo tôi suốt đời. Chó trở thành vật cưng
trong nhà từ nhiều ngh́n năm qua, đặc biệt
xứ sở này đi đâu cũng có công viên nho nhỏ cho
chó ị với bao ni lông treo miễn phí để chủ
nhân hốt phân chó mỗi khi chó ị bừa băi. Rắn là loại ḅ sát đáng
sợ theo tôi. Tôi sợ nhất là hai con vật này
đến cả cuộc đời ḿnh, chúng gây trong tôi
ấn tượng sợ hăi khi gặp chúng. Thế nhưng
vẫn có nhiều người xem đây là món khoái khẩu
trong các buổi tiệc hay nhậu nhẹt .
Khi tôi c̣n ở tuổi ăn chưa no lo chưa
tới, lúc ấy
khoảng tám tuổi , tôi đến nhà bạn tôi chơi.
Nhà bạn tôi có nuôi con chó trắng đốm đen rất
to không bao giờ sủa, khi tôi đến gần vuốt
ve, v́ nó rất đẹp, vô t́nh nó vồ lên và cắn ngay
bên hông của tôi, tôi khóc to và bạn tôi nghe thấy, thế
là anh em nó chạy đến lấy thuốc đỏ bông
băng lau chùi cho tôi và bạn tôi nói :
- Ngày mai đi chích ở bác
sĩ và nhớ đừng nói cho ai nghe.
Tôi nín khóc và về nhà , hôm
sau d́ tôi (người hoa
gọi là ư) đến nhà
thăm như thường lệ, tôi nói khẻ cho d́ tôi xong và d́ tôi đề nghị đến bệnh
viện chích thuốc ngừa. Ngày hôm sau tôi được
chích ngừa và bị ăn kiêng đủ điều, làm
tôi rất bực ḿnh. V́ có vết chó cắn, bạn tôi
dặn kiêng cữ ăn uống, nên tôi không dám ăn
uống lung tung. Sau thời gian dài lành vết thương,
trong trí nhớ của tôi lúc nào cũng sợ chó mà
người đời hay nói chó không sủa là chó cắn, thật không sai.
Tuổi con nít th́ chỉ nghịch
ngợm vui đùa, không lo ngày mai, cơm áo gạo tiền,
mỗi ngày sau giờ đi học về là chơi đùa
với mấy đửa trẻ cùng xóm, chúng tôi chơi tṛ
chơi đánh đủa, nhà cḥi, cút bắt, nhảy c̣ c̣,
mỗi lần chơi tṛ chơi nhà cḥi là chúng tôi chơi dai
nhất và thích nhất v́ dựng nhà cḥi bằng rơm
rồi lót tấm văi phía lót dưới và mang búp bê ngủ
cùng. Một hôm, chúng tôi măi chơi đến tối
khoảng sáu giờ, nên không để ư bên cạnh có
một cái mâm xe mà cha tôi hay để phía sau nhà. V́ nhà cha
mẹ tôi bên cạnh là một công viên và có một cái
mương nhỏ, tôi ra khỏi nhà cḥi th́ đụng
phải cái mâm xe, không ngờ trong mâm xe lại có một con rắn nằm gọn trong
đó, tôi nh́n thấy và hốt hoảng chạy vào nhà nói
với cha tôi :
- ‘Có một con rắn trong mâm xe’
- ‘Tất cả ra ngoài cḥi
và vô nhà’ cha tôi quát
Cha tôi mang con rắn đi thảy vào hồ ở ‘tịnh
xá Ngọc Hưng’ gần đó, kể từ đó chúng tôi
không được chơi tṛ chơi ấy nữa v́ có
thể mấy con rắn
lại đến gần mấy đống rơm của
chúng tôi.
Chưa hết, đến
năm mười bảy tuổi, người ta
thường nói ‘mười bảy bẻ găy sừng trâu’,
sáng nào tôi cũng thức sớm nấu nước pha trà
cho cha mẹ tôi và nấu cơm sáng cho cả nhà
trước khi đi học. Một hôm, tôi đang rửa
ấm trà, tay cầm ca nước cho vào thùng phi, vô t́nh tôi
đụng vào cái ǵ đó mềm mềm và to, nó cử động
và tôi giật bắn cả ḿnh, một con trăn to
tướng dài hơn năm mét ngoắc cái đầu lên
nh́n tôi, tôi la lên và vứt cái ấm trà văng tung tóe, v́
trời c̣n sẫm tối, nên cha tôi nghe tiếng tôi liền
bật dậy và ra hỏi tôi?
Cái ǵ vậy?
-‘Con trăn bự quá’ tôi nói
Cha tôi kêu anh trai và mấy
người phụ việc cho cha tôi thức dậy,
thế rồi mọi người loay hoay đưa con trăn qua nhà bên cạnh,
đó là đồn cảnh sát, và họ cho biết là cách
đó hai ngày có ăn trộm, ăn cắp con trăn này
đi Phụng Hiệp và bị phát hiện nên họ
bắt giữ anh trộm này và trăn lại, thật
khủng khiếp con trăn được nhốt vào
một cái pḥng mà cửa sổ lại mở tung, nó đói
quá lại ḅ sang nhà tôi t́m gà để ăn.
Ngày tôi lên Sài G̣n tiếp
tục cho việc học của ḿnh, một ngày đi
thực tập tại một công ty Quận tư, trong nhóm
thực tập cùng khóa th́ đông nên tôi ít lưu ư những
người xung quanh, có anh chàng cùng lớp người
bắc quê Hà Nội và gia đ́nh sống ở Liên Xô (thời
ấy), anh chàng mời tôi về nhà người thân ở
ngă tư chuồng chó
(Quận G̣ Vấp) chơi, tôi nhận lời và khi tôi
đến nhà, đây là lần đầu tiên trong
đời, tôi thấy cảnh nuôi chó để bán. Trời ơi, thật khủng
khiếp chuồng chó như
là lồng chim chất cao, không biết bao nhiêu con mà nói, kêu
sủa in ỏi, tôi hết hồn và biết rằng
đây là nơi cung cấp chó cho các chợ trong Sài G̣n, tôi
sợ đến không nói được lời nào, gia
đ́nh mời tôi ở lại ăn cơm, và vô t́nh không
biết tôi sợ chó, trên bàn ăn lại có thịt chó mà chỉ
trong thời gian nhanh nhất, có thể họ đă làm ra
các món nh́n ngon miệng, tôi sợ điếng cả hồn
rồi từ chối, ăn những món ăn khác.
Ấn tượng sâu
sắc về chó và rắn
trong tôi đến nay vẫn chưa quên mỗi khi tôi chiêm
bao thấy chúng là tôi chạy trối chết.
Khi sang nơi này, tôi vẫn
bị nỗi ám ảnh về chó
và rắn cứ theo măi, trong chương tŕnh học của tôi có nói nhiều về văn hóa các nước trong đó
có nói về Việt Nam là tôi chú ư. Nhưng vô t́nh tôi nghe có
bạn cùng lớp
- ‘Người Việt Nam ăn thịt
chó và thịt rắn hả?’ bạn tôi hỏi
- ‘Sao ?’ tôi ngạc nhiên
- Mày đọc đi trong
bài này có nói, tất cả lớp dồn mắt về phía
tôi và nh́n với ánh mắt khiếm nhă. Tôi đọc xong và
khó chịu nói:
- ‘Tôi nghĩ có, nhưng không phải là tôi’
Hai loại thú vật này
tôi sợ nhất trong đời làm sao mà tôi ăn nổi
nó chứ?
Tôi nhớ rất rơ,
mỗi sáng có chiếc xe camion nhỏ với hai anh thanh niên,
chạy xung quanh thành phố để bắt mấy anh chó
chạy lung tung không chủ quản lư vào trong xe, với
một cây sắt dài có lọng tṛn ở phần đầu
để bắt mấy anh chó này về trại chó chích
ngừa và gọi chủ đến nhận đóng
phạt và nếu không ai nhận tức chó hoang th́ mấy
anh này được đưa vào ḷ quay cho mấy anh
nhậu chuyên nghiệp.
Tôi hy vọng người
dân Sóc Trăng ít hay không ăn thịt
chó và thịt rắn như sách báo lưu truyền
đến xứ sở này và cũng không phải là
điều để chúng ta hănh diện, mà hy vọng
nhiều nhất ở các CHSHD, v́ đâu chỉ có rắn và chó là món khoái khẩu
của Sóc Trăng, c̣n nhiều và nhiều nữa là
đằng khác như ‘bánh cống Sóc Trăng, ḅ dê bảy
món, ḿ xào gịn, bún nước lèo Sóc Trăng,
bún mắm, lẫu mắm, mắm chưng...’
Nguyễn
Thị Tuyết HD 83-86
Bruxelles 03-2011