Chuyện Bùa Ngải
Lạc
Long Huỳnh Quốc Phú
(Kể Chuyện Đời Xưa trước 1975)
Tôi là một người không tin ma quỷ, dị
đoan và bùa ngải. Đôi lúc tôi c̣n mong có dịp được
tiếp xúc với thế giới bên kia để tôi tin là
có ma. Trong thời gian thụ huấn tại các quân trường
Quang Trung và Thủ Đức, những g̣ mả là những
chỗ tôi thích ngủ mỗi khi ra ứng chiến ở
ṿng đai bởi v́ những nơi đó cao ráo không bị
ẩm ướt. Tuy nhiên trong suốt thời gian tại
ngũ, tôi đă chứng kiến hai vụ liên quan đến
vấn đề huyền bí mà măi đến bây giờ tôi
vẫn không giải thích được.
Vụ thứ nhất là giời ăn.
Năm 1974, tôi được lệnh thuyên
chuyển từ Cần Thơ ra Pleiku, tại đây tôi gặp
anh Học, một
sĩ quan ngành kiểm soát không lưu, phục vụ tại
Sư Đoàn 6 Không Quân. Học là người Sóc Trăng cùng quê với
tôi. Lúc đó anh
ta lại đang làm thủ tục thuyên chuyển từ
Pleiku về Cần Thơ.
V́ đă trả lại cư xá của ḿnh, nên Học xin tá túc pḥng tôi vài tuần
trước khi rời Pleiku. Một buổi sáng
thức dậy, anh ta vừa găi ngực vừa nói:
- “Chắc tao bị giời
ăn.”
Tôi nh́n vào chỗ Học chỉ th́ thấy một vết
lở. Vết lở này bị đỏ và có nước
nhờn. Học
nói thêm:
-“Mới ngày hôm qua có chút
xíu mà bây giờ nó lan ra như vậy. Chắc tao đi kiếm
Bác Sĩ Tài để nhờ ổng trị.”
Tôi hỏi Bác Sĩ Tài là ai, th́ Học cho biết là một
Trung Úy Bác Sĩ Quân Y gốc người Long Xuyên, Học
quen biết ông ta ở bàn nhậu. Sau đó tôi chở Học
đi gặp Bác Sĩ Tài tại một Quân Y Viện ngoài
phố Pleiku. Sau khi Bác Sĩ Tài xem qua, ông ta nói:
“Cái
này tao có thể trị, nhưng phải mất cả
tuần mới hết. Để tao dẫn mày đi gặp
ông này, ổng nói ổng làm được, tao cũng muốn
thử xem.”
Thế rồi Bác Sĩ Tài dẫn tôi và Học đi gặp
một ông Thượng Sĩ quân nhu (tôi không nhớ tên). Ông
này cũng người Long Xuyên cùng quê với Bác Sĩ Tài.
Khi vào nhà ông Thượng Sĩ quân nhu, ngay chính giữa, hai
cái bàn thờ to tướng đập vào mắt làm tôi có cảm
tưởng một sự huyền bí đâu đó. Sau khi
tŕnh bày sự việc, ông Thượng Sĩ muốn xem chỗ
lở của Học. Ông ta chỉ nh́n chừng hai giây mà
không đụng chạm ǵ đến vết lở. Sau
đó, chúng tôi ngồi nói chuyện chơi đến
khoảng nửa giờ, Bác Sĩ Tài mới hỏi ông
Thượng Sĩ:
- “ Anh nghĩ chuyện này
lo được không?”
Vừa nói, Bác Sĩ Tài vừa đưa mắt về phía
Học. Ông Thượng Sĩ gật đầu và nói.
- “Xong rồi, nếu hai ngày
sau không hết, trở lại một lần nữa.”
Chúng tôi có hỏi sơ qua về thủ tục chữa trị, th́ ông ta trả lời là đă
cúng một cái trứng gà, ông làm chuyện này lúc nào, chúng tôi hoàn toàn không biết.
Hai ngày sau, vết lở của Học
không tăng, nhưng cũng không giảm. Chúng tôi trở lại
nhà ông Thượng Sĩ một lần nữa. Lần này
ông ta không nh́n đến vết lở và cũng chẳng ai
thấy ông làm những thủ tục huyền bí ǵ cả. Ngồi nói chuyện chừng
một giờ, chúng tôi ra về. Hai ngày sau đó, với
sự chứng kiến của tôi, Học tự lột một làn da mỏng
trên vết lở và sau đó tất cả đều không c̣n bị ǵ nữa
hết…
Ngoài ra, trong những lần tiếp chuyện, ông Thượng
Sĩ quân
nhu c̣n cho biết là cha của
ông truyền lại cho ông hai bùa: đó là trị giời ăn và bị
mắc xương gà. Ông nói, ông có thể
làm cho một cây đinh trở thành bùn...
.
Câu chuyện bùa ngải thứ hai tôi gặp
là ở bên Miên.
Khoảng năm 1970 đến 1972, chúng tôi
thường hay hành quân diệt cộng ẩn núp trên xứ
Chùa Tháp. Trong một lần yểm trợ quân bạn, hai
chiếc trực thăng vơ trang của chúng tôi phát hiện
một người khả nghi ngoài đồng gần
đó. V́ không biết người đó có phải là địch
hay không, chúng tôi xuống thật thấp và cố t́nh bắn
một loạt súng hăm dọa để thử phản
ứng của người này. Nếu là thường dân
th́ người đàn ông này sẽ đứng yên, hoặc
giơ tay lên khỏi đầu để chứng tỏ
là ḿnh không có khí giới. Không ngờ tên này vụt bỏ chạy,
thế là cả hai chiếc trực thăng vơ trang trực
xạ vào người này. Một điều hết sức
lạ lùng là, sau nhiều loạt súng, người đàn
ông này té xuống nhiều lần, nhưng sau khi đám bụi
bao phủ tan đi, vẫn thấy hắn đứng dậy
chạy một cách nhanh nhẹn. Hắn chạy
một khoảng dài chừng hai trăm thước cho đến
khi khuất bóng dưới một hàng cây rậm rạp. Cả
hai phi hành đoàn trực thăng vơ trang chúng tôi đều rất ngạc nhiên và
không hiểu tại sao? Sau
chừng một phút im lặng, một người trong chúng tôi lên tiếng
trên vô tuyến: “Chắc nó có bùa...”
Nên biết rằng, với bốn khẩu mini gun trên hai
chiếc trực thăng vơ trang, mỗi khẩu có tốc
độ bắn ra đến sáu ngàn viên trong một phút, hơn nữa, với địa thế ruộng khô
trống trải và hai chiếc trực thăng
ở cao độ thật thấp, th́ dù có đến mười tên
địch chạy cùng một lúc, tôi tin chắc là không có một
tên nào có thể thoát được. Trong trường hợp
này lại chỉ có một tên mà thôi, cho nên chúng tôi không thể nào hiểu
được tại sao ???
Ngoài hai vụ bùa ngải do chính mắt tôi thấy kể
trên, c̣n một vụ sau đây tôi nghe kể lại:
Cũng trong năm 1974, tôi nhận phi vụ đưa một phái đoàn từ Pleiku đến Phan Thiết
để thẩm vấn một cán binh việt cộng về hồi chánh, trong lúc thuyết
tŕnh về t́nh h́nh khu vực, một ông Đại Úy sĩ
quan ban ba của tiểu khu Phan Thiết nói với
chúng tôi như thế này:
“Tôi bảo đảm với
mấy anh, một khu
vực trong mật khu Lê Hồng Phong không có người hay
một con thú nào sống được. Lư do là khu vực này
có rất nhiều ngải bị mất thầy. Tất cả
sinh vật trong khu đó đều bị ngải ăn thịt
hết.”
Ông ta c̣n lấy tấm bản đồ ra khoanh tṛn khu
đó cho chúng tôi
xem, đồng thời c̣n cho biết là mỗi lần thiết
vận xa của ta hành quân đến gần, khi c̣n cách b́a rừng khoảng hai
mươi thước, th́ những cây ngải này bắt đầu múa may…
Tôi thật sự không tin, nhưng đó là lời từ miệng
của một ông Đại Úy sĩ quan ban ba của
tiểu khu, th́
không thể coi đó là một chuyện đùa được.
2011
Lạc Long Huỳnh Quốc Phú
(Hiền nội edit)